Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 286: Ai là ai làm áo cưới, ai giẫm lên ai thượng vị (5000 chữ đại chương)

Chương 286: Ai là người may áo cưới, ai giẫm lên ai mà lên ngôi (5000 chữ đại chương)
Giang Nam đạo, dưới một gầm cầu vượt nào đó.
Khi ánh nắng xuyên qua kẽ hở rơi xuống lùm cỏ xanh duy nhất ở nơi hẻo lánh âm u này, vị tăng nhân trẻ tuổi thân hình cao lớn chậm rãi mở mắt, trên vai đậu một con chim sẻ, bên cạnh còn có mấy con mèo chó hoang đang tựa vào, Viên Giác trong lòng niệm kinh Kim Cương, hiểu rõ hết thảy hữu vi pháp đều như mộng huyễn bọt nước.
Mãi cho đến khi những sinh linh này đều thức dậy, hắn mới đứng lên hoạt động thân thể.
Cưỡi xe đạp, khoác túi vải, thong thả đạp chiếc xe cà tàng đi trong con hẻm nhỏ.
Phía trước, hắn đi theo một đại ca làm công trường, hôm nay còn phải tìm việc mới.
Chỉ là rất nhanh, hắn đã phát hiện ra điều bất thường.
Nếu như là trước đây, nhìn thấy hòa thượng mặc quần áo giản dị như hắn, dù cho người khác không có ánh nhìn kỳ lạ gì, cũng sẽ hơi lách người sang một bên mà đi, nhưng hôm nay lại có nhiều người tiến đến góp chuyện, sự nhiệt tình khiến hắn cảm thấy kỳ quặc.
Viên Giác rất vất vả mới trốn thoát khỏi những bà cô ông bác quá nhiệt tình kia, áo cà sa cũng bị một bác gái tay thần bắt lôi kéo rách một mảng, đáng thương hòa thượng không dám phản kháng, chỉ có thể chật vật ôm đầu bỏ chạy.
"Hôm nay sao thế nhỉ?"
"Sao lại lạ vậy?"
Viên Giác sờ bụng, tìm được một quán ăn sáng, đẩy cửa bước vào, nói: "Lão bản, cho ta năm cái bánh bao nhân củ cải trắng, thêm một chén cháo bắp."
Ông chủ nhìn hắn cũng kinh ngạc, vội nói: "Mời vào mời vào, đại sư mau ngồi."
Viên Giác khó hiểu, chắp tay trước ngực cảm tạ rồi ngồi xuống.
Không chỉ có ông chủ quán, ánh mắt mọi người trong quán nhìn Viên Giác đều khiến vị tăng nhân tu vi không thấp này cảm thấy da đầu tê dại, chỗ nào cũng không thấy thoải mái, cuối cùng khi thanh toán, ông chủ cái gì cũng không chịu nhận tiền của hắn, chỉ cười ha hả nói: "Tôi cũng kính trọng Phật Môn mà, đại sư không cần trả tiền đâu."
"Lần này tôi mời khách, miễn phí."
Viên Giác hơi nhíu mày, lẩm bẩm: "Kính trọng Phật Môn?"
Hai tay hắn chắp trước ngực, nghiêm mặt hỏi: "Xin hỏi thí chủ, kính trọng phật pháp, là ở trong lòng, hay là tại tiền?"
Ông chủ liền vội vàng gật đầu nói: "Đương nhiên là ở trong lòng rồi."
Tăng nhân mỉm cười nói: "Vậy thì tâm ý bần tăng đã nhận."
"Tiền bạc lại không liên quan đến phật pháp, mời ngươi nhất định phải nhận lấy."
Hắn đưa tay, đặt tiền lên bàn.
Ông chủ không biết nên phản bác ra sao, chỉ cảm thấy tăng nhân này dù nhìn có vẻ cao lớn thô kệch nhưng lời nói lại rất có đạo lý, Viên Giác bước ra khỏi quán đã thấy không ổn, lấy điện thoại di động ra tra tin tức, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Một lát sau, Viên Giác nhìn thấy tin tức Phật Môn hiển lộ thần thông, đại sư Khô Vinh đến núi Long Hổ.
Thần sắc hắn ngưng lại, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Nhìn tượng Phật to lớn kia, nghiến răng nói một câu: "Ba Tuần!"
Lại thấy bộ dáng Khô Vinh đại sư, thở dài: "Phật địch!!"
Vị tăng nhân này thiếu chút nữa nhịn không được mà bóp nát cả điện thoại, nghĩ lại mình không có nhiều tiền, lúc này mới cố nén cơn giận, cẩn thận cất điện thoại, sau đó mặc kệ tất cả, xách túi vải lên, vội vàng trở lại dưới gầm cầu vượt, đổi tiền mua đồ ăn, để lại cho những sinh linh kia, lại khóa xe.
Chắp tay trước ngực, làm một lễ thật sâu, từ trong hốc bên cạnh đào ra một cây thiền trượng.
Môn của ta, đời đời đơn truyền!
Hôm nay, nhập thế.
Dùng mảnh vải cũ cẩn thận quấn quanh thiền trượng.
Tăng nhân tay cầm thiền trượng, nhanh chân chạy như điên về hướng núi Long Hổ.
Thế như sấm đánh…

Khô Vinh đại sư rất nhanh đã đến dưới núi Long Hổ.
Đó là một lão tăng mặt mũi già nua cổ xưa, đôi mắt vô tư, trông hoàn toàn phù hợp với nhận thức của đại chúng về một vị cao tăng đắc đạo, khiến đám đạo sĩ núi Long Hổ hận đến nghiến răng nghiến lợi là bởi xung quanh ông ta thế mà lại có một đám phóng viên đông đảo, người cầm thiết bị, người cầm điện thoại di động đến phát trực tiếp và quay clip.
Lão hòa thượng này cố tình tung tin tức, sau đó mới từ từ đến, là để chờ cảnh tượng này sao?
Đáng chết con lừa trọc!
Hai tên hộ sơn liếc nhìn nhau, trong lòng hận thấu xương, nhưng cũng không thể không lùi lại nhường đường.
Lão tăng kia còn chắp tay trước ngực thi lễ với bọn họ, trông có vẻ đoan chính hữu lễ, thế mà lại không hề làm ra chuyện gì ra hồn, từng bước đi lên núi, đám người nổi tiếng trên mạng và blogger đến ăn theo thì đã sớm dựng sẵn thiết bị.
Hôm nay độ hot của núi Long Hổ còn khoa trương hơn cả chuyện Phật sống truyền pháp ngày hôm qua.
Trong phòng phát trực tiếp, tất cả các trang tin tức lớn đều đã chật kín người.
Có người không chen được lên phía trước, dứt khoát lôi kéo hai vị đạo nhân hộ sơn hỏi:
"Hai vị đạo trưởng, các vị nghĩ xem, lần này Trương Thiên Sư có đồng ý truyền pháp nhân gian không?"
"Nếu có thì có phải là nên cảm ơn Phật Môn một chút không?"
"Không biết các vị với tư cách là hậu nhân Đạo gia, nhìn nhận sự việc Phật Môn hiện tại rộng lòng cứu độ người đời như thế nào?"
Hai tên đạo nhân bị chen lấn liên tiếp lui về phía sau.
Mà càng nhiều người đã sớm đi theo Khô Vinh đại sư cùng lên núi.
Trương Nhược Tố thần sắc bình thản, đứng ở đỉnh núi Long Hổ, đạo nhân trẻ tuổi A Huyền bên cạnh tức giận đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt vạt áo đạo bào, khiến cho khi Khô Vinh đại sư nhìn thấy, vị lão thiền sư này sau lưng không có cặp kiếm Thư Hùng Long Hổ chém thần giết quỷ, cũng không có kiếm pháp tam tam tung hoành thiên hạ bất bại thời niên thiếu, đôi mắt nhỏ nheo lại khó phát hiện.
Sau đó dưới con mắt của vô số người, lão tăng này làm một lễ thật sâu với Thiên Sư.
Rồi lại thực sự vung vạt áo đạo bào, quỳ thẳng ở đó, hành động này lập tức dẫn nổ cảm xúc của mọi người đang chú ý đến sự kiện này, răng rắc răng rắc, đèn flash liên tục nháy lên, từ mọi phía ghi lại dáng vẻ Khô Vinh đại sư, sau đó nhanh chóng lan truyền đi.
Trong phòng phát trực tiếp cũng liên tục bình luận.
"Thật là quỳ rồi."
"Đại sư, nói là làm, thật sự là đại sư!"
"Bình an vui vẻ, A Di Đà Phật."
"Thiện tai thiện tai."
Mà rất nhiều đạo nhân thì biết, cái quỳ này là trực tiếp mang theo đại thế bàng bạc quỳ xuống, phảng phất nhìn thấy vô số người đứng sau lưng vị tăng nhân này, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, các phóng viên và blogger xung quanh thì không bỏ qua cơ hội tốt như thế, từng người tiến đến mở miệng hỏi:
"Trương Thiên Sư, ngài thấy đại sư Khô Vinh nói là làm, đã quỳ xuống, ngài sẽ chọn mở rộng sơn môn truyền pháp, hay là nói muốn cân nhắc thêm, chẳng hạn như, xem xét thành ý của Khô Vinh đại sư trước rồi mới quyết định sau vài ngày?"
"Trương Thiên Sư, phủ Thiên Sư núi Long Hổ luôn là lãnh tụ của Đạo môn Thần Châu."
"Lần này vì sao không chủ động truyền thụ pháp môn, mà Phật Môn lại nhanh chân hơn, có phải là Đạo môn quá coi trọng sự tự tại của bản thân hơn so với Phật Môn từ bi không?"
"Trương Thiên Sư..."
Mỗi câu hỏi đều là đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần nói sai một câu là ngay lập tức có một loạt câu hỏi khác bám theo.
Trường thương đoản pháo giống như các thiết bị phỏng vấn, có khi còn đáng sợ hơn súng ống thật sự.
Một phóng viên dò hỏi: "Trương Thiên Sư, Đạo môn trong chuyện này đến cùng là đang làm gì?"
"Phật Môn có cư sĩ xuất thủ ngăn yêu ma ở Giang Nam đạo, còn có Phật Đà đổi dòng sông Hoài cho Thần Châu, so sánh ra thì Đạo môn có vẻ hơi yên ắng và siêu thoát ở ngoài cuộc, ngài có cảm thấy vậy không?"
Câu hỏi này xâu chuỗi lại hai sự kiện đã xảy ra trước đó ở Thần Châu.
Phòng phát trực tiếp mưa bình luận và tin nhắn bỗng nhiên bùng nổ.
"Đại Thánh gia mãi mãi là thần."
"Gió ở Giang Nam đạo hôm đó, mọi người không biết sao?"
"Ai mà chẳng biết, trên mạng cả đống phân tích rồi, cả âm tần cũng lộ ra hết rồi, ai không biết chứ..."
Trong thời điểm này, ánh mắt của mọi người cũng đều dồn vào mặt lão thiền sư đang chờ câu trả lời của ông.
Trương Nhược Tố đôi mắt bình thản, nói: "Xuất thủ trừ yêu ma, đổi dòng sông Hoài..."
"Đại sư Khô Vinh, ngươi nghĩ như thế nào?"
Lão tăng chắp tay trước ngực, nói: "Chỉ là từ bi."
Trương Nhược Tố bình thản nói: "Từ bi sao..."
Ngay khi mọi người đang quan sát sự kiện lớn này, đang có chút cảm khái bởi hai chữ từ bi kia thì bỗng nhiên từ phía sau núi Long Hổ vọng đến một tiếng cười nhạo: "Phật Môn bất quá đều là một đám ăn cắp thành quả, trắng trợn đổi trắng thay đen, mà còn làm bộ làm tịch? Mặt dày mày dạn mà leo lên núi Long Hổ sao?"
"Thật là buồn cười."
Thanh âm này rất bình tĩnh nhưng mỗi chữ đều mang gai nhọn, mọi người vô thức nhìn lại, thấy một thanh niên đang bước từng bước xuống núi, mặc đạo bào bình thường, sau lưng đeo một thanh kiếm, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ cổ xưa, với tình hình hiện tại, một câu nói như thế không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Khô Vinh chắp tay trước ngực, chỉ nói: "A Di Đà Phật."
Nhưng thái độ như vậy ngược lại khiến mọi người có chút tức giận.
Một thanh niên nhịn không được bước lên một bước, nói: "Ngươi là ai vậy?"
"Sao nào, không nói lại được lý liền bắt đầu giở trò vô liêm sỉ hả? Còn dám ăn cắp trái quả của người ta, ta thấy ngươi mới là kẻ muốn trộm đó? Còn đeo cái mặt nạ che che giấu giấu."
Đạo nhân đeo mặt nạ chỉ bình tĩnh nhìn mọi người, nói: "Bần đạo chỉ là một đạo sĩ dã nhân."
Câu nói này tuy giọng bình thản, nhưng không hiểu vì sao, người nghe được câu này, đặc biệt là những người ở trong phòng phát trực tiếp nghe qua thiết bị thu âm lại cảm thấy có chút quen tai, một người biên tập hậu kỳ, blogger Sử Quốc Hưng, khi nghe thấy âm thanh này, vô thức nhìn về phía cột bên cạnh.
Nhìn vào tài liệu biên tập về sự kiện Giang Nam đạo.
"Bần đạo chỉ là ở núi Long Hổ, cùng Trương đạo hữu chỉnh sửa công pháp đồ lục."
"Không biết từ khi nào lại trở thành con cháu Phật Môn?"
Một câu nói vừa thốt ra.
Người thanh niên kia ngơ ngác: "Đạo sĩ ngươi thì làm sao thành đệ tử Phật môn được..."
Người xung quanh vẫn còn chút chưa hiểu.
Đạo nhân đưa tay, năm ngón tay mở ra, giọng bình thản: "Gió lớn..."
Năm ngón tay nắm lại: "Đưa tới!"
Thế là gió nổi.
Giống như Giang Nam đạo.
Xung quanh nhất thời tĩnh lặng.
Đó là cuồng phong gào thét, là dòng nước lũ chảy xiết.
Chỉ cần người nào còn ở Giang Nam đạo thời điểm đó, trải qua một lần sự kiện kia, thì sẽ không thể quên cơn lốc bao la hùng vĩ này, thứ không thể xuất hiện lần thứ hai, luồng khí tùy ý di động, quét qua mây khí và hơi nước, bao trùm cả núi Long Hổ, phảng phất như ngọn xanh biếc giáng xuống nhân gian.
Gió lớn lưu chuyển gần như hóa thành vật chất, lại không hề gây tổn thương đến ai.
Chỉ có tay áo của đạo nhân kia đang xoay tròn.
Thanh âm quen thuộc, lời nói quen thuộc.
Tất cả mọi người đã từng xem video phân tích sự kiện Giang Nam đạo trên mạng.
Đã có người cực nhanh phân tích âm nguyên của hai câu nói đó để so sánh, rồi nhận được kết luận giống nhau như đúc, mọi người đang chú ý đến sự việc này, chẳng qua chỉ cảm thấy trán mình giật giật, trong nháy mắt ngây người, lòng căm phẫn ban đầu bỗng trở thành nghi hoặc.
Chẳng phải nói người ra tay là hộ pháp của Phật Môn sao?
Sao... sao lại ở núi Long Hổ?
Ý của câu nói đó là gì?
Đạo nhân đeo mặt nạ phất tay áo, giọng bình thản: "Bần đạo, là chủ soái Thái Bình Bộ thuộc Tứ Phủ, Thần Châu."
"Hôm trước ứng hẹn của Trương đạo hữu, xuống núi trừ ma, sau đó liền về núi cùng Trương đạo hữu đính chính lại công pháp mới tu luyện, đại sư Khô Vinh có thể giải thích, vì sao, bần đạo lại trở thành người của Phật Môn ngươi? !"
Lời lẽ sắc bén, bầu không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng.
Vị tăng nhân kia trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Vị đạo hữu này, pháp thuật sử dụng gió, quả thật có chút thủ đoạn, có chút tương tự với hộ pháp Phật Môn, lợi hại thật."
Thanh âm chưa dứt, liền nghe thấy tiếng xé gió.
Từ xa một đạo kiếm khí sắc bén tung hoành, rơi thẳng xuống giữa hai người, kiếm khí lạnh lẽo, rạch một đường lên mặt đất, mọi người đều nhìn thấy thanh kiếm này, và nhận ra đó chính là một trong những thanh kiếm từng xuất hiện ở Giang Nam đạo hôm đó, sau đó bị đăng tải, khi phân tích ở độ phân giải cao, thì đã có trên mạng rồi.
Vệ Uyên nheo mắt, phất tay áo.
Một thanh kiếm này chậm rãi rơi bên cạnh Trương Nhược Tố, giọng điềm tĩnh: "Trương đạo hữu."
"Thanh kiếm này là do Thiên sư Trương Đạo Lăng thời Chính Nhất đạo dùng lúc thiếu thời, trước đây ngươi đã cho ta mượn để hàng yêu."
"Hôm nay vật về lại chủ."
Sau đó hắn mới quay đầu, hai mắt bình thản nhìn Khô Vinh, nói: "Đại sư Khô Vinh, vừa rồi ngươi nói gì?"
"Hay là ngươi nói, Phật Môn của ngươi cũng dùng kiếm bội của Chính Nhất đạo?"
Nhân chứng vật chứng đều có đủ, tăng nhân này á khẩu không trả lời được, chợt cảm thấy có một chút không ổn.
Ngay lúc này, trong số các phóng viên mà ông ta mang tới, có người nhanh nhạy phát giác được có tin tức lớn, kìm nén sự hưng phấn, tiến lên một bước, chủ động hỏi: "Vị đạo trưởng này, ngài vừa nói, cùng Trương Thiên Sư đính chính công pháp?"
Vệ Uyên gật đầu, nói: "Không sai."
Hắn nhìn mọi người, giọng bình thản giới thiệu: "Hiện tại là thời đại biến động lớn, nên phổ cập công pháp đến đại chúng, đã tiến hành một lần tu hành tập trung trong quân đội, đợt chỉnh sửa lần này là lần thứ hai, mục đích là xóa bỏ hoàn toàn thiên kiến bè phái, để mọi người đều có thể tu hành."
"Vì việc này, Võ Môn, Đạo Gia, quân đội đều đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết."
Đột nhiên có người hô lên: "Ai biết có phải ngươi là để đánh bóng danh tiếng cho núi Long Hổ mà cố ý bày ra chiêu này không, thấy người ta đại sư truyền pháp thì không cam lòng muốn chơi trội?"
"Đại sư truyền pháp?"
Vệ Uyên nhíu mày, nói: "Ngươi nói là, Phật Môn truyền lại kia sao?"
Giọng hắn bình thản, nói: "Đồ từ hơn một ngàn năm trước."
"Sau sự việc Tam Võ Nhất Tông, đã mất đi bao nhiêu rồi không biết."
"Ai mà biết có khi lại không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, rồi tại chỗ tọa hóa đốt thành xá lợi tử không."
Không khí thoáng cái có chút lạnh xuống.
Người tu hành pháp môn đó không hiểu vì sao trong lòng đều có chút bất an.
Tam Võ Nhất Tông.
Chủ đề cấm kỵ nhất của Phật Môn, lại bị trực tiếp nhắc đến một cách bình thản.
Những người xem trên mạng cũng bắt đầu hồi tỉnh, thấy ngày đó người xuất thủ ở Giang Nam đạo, lại có liên quan đến quân đội, không ít người bắt đầu nghi ngờ hành động của Phật Môn, Khô Vinh đại sư trong đáy mắt lộ vẻ tức giận, chậm rãi nói: "Phật pháp đều là do chư Phật truyền thụ, tiền bối khai sáng, đệ tử đời đời tu luyện, hoàn toàn không có vấn đề gì."
Vệ Uyên nói: "Nói cách khác, đại sư Khô Vinh cảm thấy, tân pháp không bằng cựu pháp?"
"Vậy chi bằng chúng ta so tài một phen!"
Đạo nhân tiến lên một bước, hai mắt nhìn Khô Vinh như đe dọa, đáy mắt rực sáng như lửa, nói: "Sau một tháng, Phật Môn có pháp hội đúng không?"
"Đến lúc đó, Đạo Môn ta dùng tân pháp này, cùng Phật Môn các ngươi luận đạo về cựu pháp."
"Để bách tính Thần Châu làm chứng, thế nào? !"
Mà vào thời điểm này, trên mạng cũng bắt đầu bị một tổ hành động bí mật ngấm ngầm ảnh hưởng, lái mâu thuẫn dư luận, dẫn hướng sang cuộc so tài giữa tân pháp và cựu pháp, lợi thế dư luận và độ tin cậy của Phật Môn, trong lúc vô tình đã bị vết nhơ là ăn cắp trái quả người khác, cùng với sự xuất hiện của tân pháp mới, đánh cho tan tác.
Ý định trước mắt của đạo nhân này, Khô Vinh hiểu rõ trong lòng, chắp tay trước ngực, thờ ơ nói: "Người xuất gia không được có lòng tranh đấu, xem ra Đạo Tông đã đồng ý, đúng như bần tăng đã nói, rộng thụ pháp môn, vậy cũng rất tốt, thiện tai thiện tai."
"Về công pháp, bần tăng còn một chuyện muốn nói, pháp môn của Phật Môn ta, có Phật Tổ chân thân hàng thế, quang minh chính đại, phát đại từ bi tâm, các vị cũng có thể tu hành, không cần phải lo lắng. Chúng ta làm sao biết, đạo hữu sử dụng tân pháp, mà không phải đạo pháp cao thâm nào khác?"
"Phật chủ chân thân?"
Đạo nhân đột nhiên bật cười, giọng đầy ẩn ý: "Mọi người nhìn tượng Phật, trán có phải có một chữ Uyên không?"
Sử Quốc Hưng, người ban nãy đã phân tích âm thanh rồi đăng lên mạng, bỗng ngây người.
Nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, liền lập tức điều chỉnh video ngày hôm qua, dùng phần mềm giảm cường độ ánh sáng, phân tích chất lượng hình ảnh, đúng lúc này, đạo nhân kia nói: "Về phần tân pháp đã được hoàn thiện của chúng ta, có đầy đủ các chứng cứ và ghi chép, mọi người có thể đến xem."
Sử Quốc Hưng vừa bận bịu vừa thầm oán, loại lời này là vô ích, nếu như đối phương cắn chết không thừa nhận thì cũng không còn cách nào, vả lại bên kia còn có cao tăng Phật Môn, còn có rất nhiều người vây xem, thậm chí cả những người trên mạng cũng đưa ra đủ loại nghi ngờ vô căn cứ.
Vừa liếc qua một cái thì thấy đủ loại câu hỏi nghi vấn, như kiểu tại sao trước giờ không đưa ra, hoặc số liệu có thể làm giả, hoặc chỉ mỗi mình ngươi nói đúng sao?
Bình luận thì khỏi phải nói, mưa đạn gần như bùng nổ.
Trên mạng người tinh tướng quá nhiều, đó mới là chân lý.
Sử Quốc Hưng nhìn mưa đạn dày đặc, lẩm bẩm một câu, đúng lúc con gái anh chạy tới, nói vì mẹ không thèm để ý đến nó, Sử Quốc Hưng vừa an ủi cục bông nhỏ của mình vừa ôm nó, đột nhiên nghe được đạo nhân kia nói: "Thật sao? Bên ta, vừa đúng có một người, tuyệt đối đáng tin."
"Có đáng tin hay không, đạo hữu nói cũng chưa chắc."
"Không phải phải khiến mọi người đều tin mới được."
Sử Quốc Hưng nhịn không được phải mắng một câu, điều này cũng quá vô lý.
Để mọi người tin tưởng, thật không biết xấu hổ.
Không ngờ đạo nhân kia lại đồng ý, giọng bình thản, nói: "Có thể."
Sau đó, đạo nhân đeo mặt nạ gõ nhẹ ngón tay vào tay áo.
Đưa đến dưới núi, tiếp nhận trường thương và các thiết bị phỏng vấn, giọng bình thản nói:
"Tam Giới Phục Ma Đại Đế Thần Uy Viễn Trấn Thiên Tôn Quan Thánh Đế Quân..."
"Ở đâu? !"
Động tác của Sử Quốc Hưng bỗng ngừng lại, trái tim dường như ngừng đập một nhịp.
Ai?!
Mưa đạn trong nháy mắt biến mất, giống như suy nghĩ bị ngưng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận