Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 399: Vận mệnh

Vệ Uyên lau chùi thanh kiếm cho thật sạch, thanh kiếm này ban sơ chỉ là một trường kiếm bình thường Bát Diện kiếm, giờ phút này trải qua vô số trận huyết chiến, đã hoàn toàn thay da đổi thịt, cho dù từng chém qua cả thần linh, mũi kiếm vẫn cứ sắc bén như vừa mới mài, sắc bén đến mức có thể phá vỡ cả thép Thái Cổ, phản chiếu màu mực trong đôi mắt Vệ Uyên. Vệ Uyên cầm kiếm, xoay ngược lại kẹp lấy cổ mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn sờ cằm. Trong lòng cảm thán, thứ này so với mấy loại dao cạo râu kia còn tốt hơn nhiều. Sau đó mới thu kiếm vào vỏ Thái A. Tiếp đó vác kiếm ra sau lưng, rồi cất kỹ chuôi súng đã được cải tạo, có thể bắn chết cả voi Châu Phi. Cân nhắc thấy rằng đôi lúc, súng ống có thể phòng ngừa việc tiết lộ pháp lực, ở Sơn Hải giới có lẽ sẽ có tác dụng. Tiếp đó là đan dược, có cả loại chữa thương, khôi phục pháp lực. Ừm, còn một chút xíu thuốc xổ bí chế. . . Vệ Uyên, mặt không hề hấn gì, cất cái thứ có lúc còn kinh khủng hơn cả độc dược này đi, trước con mắt đang co giật của Viên Giác, hắn hít một hơi lạnh, lặng lẽ niệm kinh cầu cho những ai có thể bị dính chiêu, vì Viên Giác lỡ ăn phải một chút. Hắn là Kim Cương Bất Hoại, bách độc bất xâm. Nhưng đáng tiếc, cái thứ này không hề độc, hay có thể nói nó là thuốc đẩy nhanh việc bài độc. Đúng là đồ tốt! Chỉ là hơi phí toilet chút thôi. Ngoài ra, còn có đủ loại phù lục, dù không còn ở nhân gian, không thể nào phác họa được đại trận phù lục tồn tại giữa đất trời, hiệu quả những lá bùa này đều giảm đi rất nhiều, nhưng đôi lúc chúng vẫn có giá trị của mình. Cuối cùng hắn còn thả một cái túi đầy đậu nành bên hông. Đậu nành đã qua xử lý, dù ở Sơn Hải giới cũng có thể triệu hồi ra Hoàng Cân lực sĩ. Sau khi đã chuẩn bị tất cả, Vệ Uyên còn tiện tay lôi con Bác Long đang ăn nhờ ở đậu ở viện bảo tàng kia ra, con gia hỏa này từ Sơn Hải giới được Vệ Uyên mang về, nhét vào Tụ Lý Càn Khôn, liền triệt để biến thành một con rồng lười. Nhưng lần này Vệ Uyên đến Tây Sơn giới, còn định mang theo nó. Vệ Uyên không ngờ, khi sắp sửa xuất phát, ở viện bảo tàng lại có người quen cũ đến thăm, là thầy giáo già Đổng Việt Phong, ông cười chào hỏi, nói rằng chuyện ở Đế Lăng đã xong, mình sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó có lẽ sẽ chuyển đến, nên đến xem trước những người hàng xóm tương lai. Nói xong, ông cụ chăm chú nhìn Vệ Uyên, hỏi: "Vệ Uyên, liên quan đến Đế Lăng, ngươi còn nhớ gì không?" Ông đã hôn mê ở Đế Lăng, sau khi ra ngoài, luôn có cảm giác mình đã quên đi điều gì đó, hình như ông đã thấy gì đó, khiến ông không cam lòng quên đi, cho dù mất trí nhớ vẫn muốn hao hết sức lực để nắm lấy đoạn ký ức đó. Ông cũng đã hỏi những người khác, nhưng hầu hết mọi người đều quên đã trải qua chuyện gì trong Đế Lăng, thêm việc có nhân viên mất tích, càng phủ lên cuộc thăm dò Đế Lăng hoành tráng lần này một tấm màn bí ẩn. Nhưng các nhà sử học chính là vì Nhân loại mà tìm về quá khứ, cái tâm không ngừng truy tìm sự thật ấy không chút lưu tình lột tấm màn che mặt của nữ thần lịch sử kia, cho dù nữ thần thần bí cầm bình đập vào mặt, họ vẫn có thể tính toán chính xác chiếc bình đó có niên đại nào. Tính hiếu kỳ của họ thậm chí khiến họ trong một vài trò chơi ác ý, trở thành những con quái vật đoàn diệt, và lúc này, Vệ Uyên nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của thầy giáo già, cảm thấy người thiết kế kiểu trò chơi đó, chắc chắn hiểu rõ bản tính của các nhà sử học và khảo cổ học. Những người đã vào Đế Lăng, ký ức của họ không ngoại lệ đều bị phong ấn. Vệ Uyên mặt không đổi sắc, lắc đầu, diễn như một diễn viên hạng Oscar với vẻ vô tội: "Ta quên mất rồi.""Lúc đó ta cũng hôn mê mà." "Vậy à... Tiếc thật." Đổng Việt Phong lẩm bẩm như vậy, nhưng ai biết được ông tin mấy phần. Ông nói vài câu với Thanh Đồng Tước, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế trong viện bảo tàng, quay đầu nhìn ra phố cổ vào đầu mùa đông, vẻ mặt trở nên hiền hòa, mỉm cười: "Thật ra, ta cũng nên nghỉ hưu rồi, đến lúc đó sẽ có thể cùng lão hỏa kế các ngươi nói chuyện nhiều hơn..." Vệ Uyên lúc châm trà, nhìn thoáng qua tiệm hoa. Giác không có ở đây, nàng đã ra ngoài. Hôm qua, Ngu Cơ trước khi đi, đã đưa cho Vệ Uyên một đồ gốm, nói: "Đây là quà của nàng tặng ngươi." Nữ tử áo đỏ oai phong ngừng lại, trong đáy mắt dường như có chút kỳ quái, bổ sung: "Ừm, quà vốn dĩ." Còn quà sau đó là gì, mọi người đều đã biết. Ngu Cơ kéo tấm vải trắng phủ lên đồ gốm xuống, nói: "Hiện tại nàng ra ngoài giải sầu chút, để nàng thư thả một chút." Trong ánh đèn đêm hôm qua, quà vốn dĩ lộ ra hình dáng thật, là một món đồ gốm, cách làm vẫn theo phong cách bộ tộc cổ, nhưng lại tinh xảo hơn nhiều, đường vân là hình một người đang đi, Vệ Uyên đưa ngón tay chạm vào đường vân, nơi đó có tượng gốm đang ngồi, có chàng trai đang cất bước, có đạo nhân già yếu, cuối cùng là hình hắn đang cõng kiếm trên lưng. Phảng phất như từ góc nhìn của Giác, nhìn thấy một đời Vệ Uyên. Thời viễn cổ, cuối đời Hán, tam quốc, thời hiện đại. Sống động như thật. 'Ta vẫn luôn dõi theo ngươi.' Hắn phảng phất như nghe thấy những lời này. Ngu Cơ nói: "Món quà này, chắc hẳn nàng đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm trước đó rồi." "Không phải dễ dàng mà làm được như vậy." "Ừ." Vệ Uyên cẩn thận từng li từng tí cất đồ gốm vào trong phòng ngủ. Anh định sẽ dành một chỗ trước viện bảo tàng để cho quỷ nước hoạt động ngưng tụ lại. Mãi cho đến khi chiến hồn phối hợp với nhau đặt vào tay con quỷ nước một lon lớn Coca Cola, mới xoa dịu được vẻ lúng túng của quỷ nước. "Đây là đồ của ta." Vệ Uyên nói rất tự nhiên: "Ngươi sẽ cho người khác nhìn đồ của mình sao?" Ngu Cơ đáy mắt có chút hòa hoãn, cô nói mình còn có việc, vội vàng rời đi, trước khi đi, đương nhiên đã giao phòng vẽ của mình cho họa sĩ trong viện bảo tàng trông coi, cô đã rời đi vào đêm hôm qua, bây giờ Vệ Uyên lấy ra chiếc ngọc bội, phía dưới ngọc bội là nửa chiếc nhẫn đồng xanh. Nhẫn đồng xanh là khế ước đời Tần. Đeo ở bên hông một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận