Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 417: Tru Thần

Trên chiếc chiến phủ Tru Thần cổ phác, những đường vân thời đại Man Hoang chậm rãi sáng lên, chỉ là cuối cùng không được dẫn động toàn bộ, ước chừng chỉ dẫn động khoảng một phần ba lực lượng, mà điều này đã là giới hạn của Khoa Lâm, nếu như nói là tiên tổ của nàng, Khoa Nga Thần, ít nhất có thể dẫn động bảy đến tám phần Hình Thiên lực lượng.
Lúc ấy nàng hoàn toàn không thể tin được, Vệ Uyên thế mà lại lấy ra chuôi chiến phủ này.
Ngay sau đó, ý thức nàng hỏi thăm đây là làm sao có được.
Người thanh niên kia cắn răng lộ ra nụ cười:
“A, cái này à…”
“Thần tặng cho ta.”
Nụ cười trên mặt thanh niên cởi mở mà tự tin, khiến người ta tin phục...
Tin phục cái quỷ!
Ngay cả khi nói dối, biểu lộ nhỏ bé đều giống hệt tổ tông hắn.
Khoa Lâm phun ra một ngụm trọc khí, đem những tạp niệm không cần thiết tống hết ra khỏi óc.
Sau đó toàn thân lực lượng bộc phát, dựa vào sự xoay tròn của thân thể, từng chút một làm cho chiến phủ gia tốc, tiếng trầm thấp như sấm nổ, đủ để khiến chư Thần và chúng sinh run sợ dần dần dâng lên, thân thể, cánh tay, thậm chí cả hồn phách đều nhận phải lực áp bách lớn. Khoa Lâm cắn răng chống đỡ đến khi cánh tay của mình gần như muốn gãy vỡ vì đau đớn kịch liệt mới buông ra.
Tiếng thét đột nhiên nổ tung.
Chiến phủ Hình Thiên đã mang theo khí thế trảm phá trời đất phóng tới cái cột khí vận thông thiên quán địa kia.
Nhóm Sơn Thần phụ cận đã sợ hãi thán phục trước uy lực này.
Còn Khoa Lâm thì không nhịn được ngồi xuống, gấp rút thở dốc, hai tay không khống chế nổi run nhẹ, xé mở ống tay áo, cánh tay vốn trắng nõn giờ phút này mạch máu nổi lên, không ngừng phình ra co vào, phảng phất như sắp sửa nứt toác ra đến nơi, trán rịn từng mảng lớn mồ hôi.
Sử dụng lực lượng như vậy phải trả cái giá rất lớn.
Nàng đã làm hết sức rồi.

Vào khoảnh khắc Vệ Uyên bắt lấy cổ tay Đào Ngột, Đào Ngột đã phát giác một cỗ cảm giác áp bách kinh khủng khóa chặt phương hướng của mình, nói đúng hơn là khóa chặt Vệ Uyên phía trước mặt nàng, nhưng vì vị trí của hai người bọn họ lúc này, chuôi chiến phủ kia chắc chắn sẽ xuyên thủng nàng trước.
Nhưng một phàm nhân có thể hạn chế được Thần sao?
Đào Ngột xuất thủ trước một khắc, chân linh của Vệ Uyên mang theo tư thái hung hãn không sợ chết hung hăng va chạm vào Đào Ngột, kéo Đào Ngột hướng va chạm chân linh nguy hiểm nhất.
Thông thường mà nói, tất nhiên chân linh của Thần sẽ mạnh hơn xa so với chân linh của nhân loại, Đào Ngột bản năng phản kháng, chợt phát hiện chân linh đối phương nặng nề đến mức vượt xa cả phán đoán của nàng, đúng vậy, chân linh của nhân loại không thể chống cự sự trùng kích của thần linh, nhưng sự nặng nề của lịch sử và văn minh, đủ để gánh chịu mọi Thần thoại.
Là sử quan từng đi bộ đo đạc Sơn Hải; là người vật lộn với sóng gió, tru sát con chó chấp kích mang thần tính nguyên thủy.
Là ngọn lửa cuối cùng từng giãy giụa trong loạn thế.
Là người thầy thuốc từng dẫn dắt người khác trong thời Đại Minh.
Từ cuối Tam Hoàng Ngũ Đế, Đại Tần mênh mông rời khỏi phía tây, Đại Hán khiến thiên hạ quy phục, cho đến hiện tại.
Ung dung năm ngàn năm qua.
Đào Ngột lần đầu tiên dự đoán sai.
"Ngươi..."
Chân linh đụng nhau, còn Vệ Uyên cũng vào lúc này nhận biết được quá khứ của Đào Ngột, hình ảnh nhanh chóng trôi, đó là chuyện xưa rất xa xưa, là đứa con từng là hài tử của Chuyên Húc Đế, vì nhân dân mà hồi báo bằng những gì người dân thích, rồi khi gặp hiểm nguy, được một vị tướng quân áo trắng anh lãng cứu giúp, rồi nhất kiến chung tình với người đó.
Vệ Uyên nghĩ đến tấm bia đá hắn thấy trước đó.
Tướng quân áo trắng trẻ tuổi, anh lãng… Có quan hệ huyết thống với con của Chuyên Húc Đế.
Bởi vì đó là Cùng Kỳ, con của Hiên Viên Đế, thúc phụ của Chuyên Húc Đế.
Lúc này, Vệ Uyên cuối cùng hoàn toàn rõ ràng căn nguyên sự việc của Đào Ngột.
Đào Ngột:
Không thể giáo huấn, không hiểu lời nói.
Ngạo mạn ngu ngốc, làm loạn luân thường.
Nhưng mọi chuyện đều tràn đầy điểm đáng ngờ, tại sao nàng biết sẽ rơi vào nguy hiểm, vì sao biết sẽ được Cùng Kỳ người lâu nay chưa từng rời Trung Nguyên cứu giúp, mà nếu kết hợp việc Chuyên Húc Đế về sau trở thành một trong Ngũ Đế, có thể dễ dàng thấy rõ sơ hở trong đó.
Con trai của Hiên Viên, Cùng Kỳ, cái hắn thực sự muốn, chính là vị trí kia.
Đào Ngột chỉ là vật hy sinh bị lợi dụng.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu.
Sau đó hình ảnh chuyển.
Đào Ngột toàn thân đẫm máu, bất hòa với Cùng Kỳ, cuối cùng vẫn âm thầm đi theo, cướp đoạt vị trí tứ cực của địa, đồng thời lúc Chuyên Húc Đế qua đời, xông vào Trung Nguyên, lần đầu tiên từ địa chi tứ cực có được danh hiệu tứ hung bị tộc người Trung Thổ xua đuổi bỏ rơi, và muốn trở lại nhân gian.
Không phải vì hiếu đạo mà vì cướp đoạt và tàn sát.
Nữ tử từng bị trục xuất sớm đã chinh phục các tộc chung quanh, giương cao chiến kỳ, lấy thân phận con cháu chính thống của Chuyên Húc Đế, xâm chiếm Trung Nguyên, gây nên những tầng tầng giết chóc đẫm máu, cho đến thời Thuấn Đế mới bị trục xuất, mà trong tháng năm dài đằng đẵng đó, nàng chính là người xứng đáng vị trí Thần Chủ và Nhân Vương.
Năng lực cùng phán đoán của nàng đã vượt xa Cùng Kỳ tính toán ban đầu.
Sau mấy lần chém giết không kết quả, một đông một tây, vĩnh viễn không gặp lại.
Những ẩn giấu và tranh đấu thời viễn cổ được triển khai trước mắt Vệ Uyên.
Bỗng nhiên, Vệ Uyên ‘Nhìn thấy’ nghi thức người dung hợp vị cách địa chi tứ cực, tâm thần nhất định, bắt đầu nhanh chóng ghi nhớ loại bí thuật đỉnh cao tuyệt đối này, cho dù là vào thời Viễn Cổ.
Ngay lúc này.
Đào Ngột bởi vì hồi tưởng quá khứ, trên khuôn mặt hiện lên một tia đau khổ phẫn nộ, rung mạnh một cái.
Thế giới nhỏ Tụ Lý Càn Khôn quanh Vệ Uyên phát ra từng đợt âm thanh giòn trầm thấp.
Gần như đã bị va chạm trực tiếp vỡ nát.
Khoảnh khắc tiếp theo, chân linh của Vệ Uyên bị đẩy thẳng trở lại nhục thân, bỗng nhiên đập xuống đất.
Vệ Uyên không thể tiếp tục kiềm chế Đào Ngột, bởi vì chân linh của hắn cũng không hoàn chỉnh, lúc này trong đầu, tất cả quá khứ đều đang bay loạn, từng đoạn ký ức liên hệ lẫn nhau, đối với những tồn tại như bọn hắn, tháng năm dài đằng đẵng cùng lịch sử đã lưu lại quá nhiều tiếc nuối cùng đau khổ.
Bất quá đây cũng là vừa lúc, màu vàng thần tính trong đáy mắt Vệ Uyên đã ảm đạm đến mức gần như không thể thấy, mà khoảnh khắc này phản chiếu trong đáy mắt hắn, bầu trời bị một vệt sáng chia đôi ra, đến cả âm thanh cũng không thể theo kịp được thanh chiến phủ đó, tiếng sấm rền vang rơi lại phía sau.
Chiến phủ Hình Thiên.
Trong núi Long Hổ, Trương Nhược Tố siết chặt bàn tay, chăm chú nhìn vào đường cong rực rỡ đó.
Sẽ thắng sao?
Trong hai thành phố lúc này, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chiến phủ Hình Thiên đang lao tới nhanh như chớp.
Nhất định phải thắng.
Nhất định phải thắng!
Trương Hạo nắm chặt tay.
Vệ Uyên thở dốc gấp gáp.
Chiến phủ đến.
Một thân ảnh đột nhiên từ trong thân thể Đào Ngột bay ra, va chạm mãnh liệt vô song hướng chiến phủ Hình Thiên, rồi sau đó bị thứ binh khí từng chém giết thần linh này chém đứt làm đôi, máu tươi như mưa rơi xuống, con ngươi của Vệ Uyên co lại, nhìn thấy nguyên dạng tàn ảnh đó, một cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng từ xương sống lên.
Đó là Cùng Kỳ!
Sau khi chết, thi thể hắn bị Đào Ngột rèn thành pháp bảo, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng dựa theo ân oán giữa bọn họ, điều này hoàn toàn là việc Đào Ngột có thể làm ra. Lực lượng chiến phủ Hình Thiên không bị ngăn cản nhiều, nhưng tốc độ lại không thể ngăn được một chút, và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Đào Ngột đã giải trừ liên hệ của mình với cột trụ trời, sau đó đột nhiên bay lên, dùng toàn bộ sức mạnh, sinh sinh di chuyển đến vị trí an toàn ngay khi chiến phủ Hình Thiên khóa chặt phía dưới.
Trong từng ánh mắt tuyệt vọng.
Chiến phủ chém qua khí trụ.
Đào Ngột ngay trong nháy mắt đó xoay người, ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào mặt sau của chiến phủ bằng phương thức tuyệt đỉnh.
Khí thế chiến phủ Hình Thiên tăng vọt.
Nhắm thẳng vào Vệ Uyên làm tiêu điểm.
Vệ Uyên kiệt sức ngẩng đầu, nhìn thấy như một búa chém tan trời đất.
Thế cục thay đổi.
Chuyển tiếp đột ngột.
...
“Lùi!”
"Mau lùi lại! ! !"
Trên núi Long Hổ, Trương Nhược Tố đột nhiên đứng dậy, hai mắt mở lớn.
“Ngươi không ngăn được!”
Trong khoảnh khắc đó, khí thế cuồng bạo đến cực điểm khóa chặt trực tiếp Vệ Uyên, lớp lớp bố trí, để Đào Ngột chuẩn bị, lại bởi vì không biết quá khứ của Đào Ngột mà đánh giá sai sự thù hận của nàng với Cùng Kỳ, đến mức luyện hóa thần thể thành pháp bảo, cờ đã kém một nước, chính là tử cục.
Vệ Uyên trơ mắt nhìn Đào Ngột lại bắt đầu luyện hóa cột khí trụ trời.
Trơ mắt nhìn chiến phủ đó giáng xuống với tư thái áp bức về phía mình.
Tụ Lý Càn Khôn vờn quanh quanh thân hắn có thể rõ ràng nhận ra tiếng vỡ vụn.
Năm ngón tay bản năng mở ra, thuật độn thổ chuẩn bị thi triển, nhưng lần này, hành động của Vệ Uyên lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thần Châu trên vết nứt Sơn Hải, trầm mặc một cái chớp mắt, hắn giơ tay lên, hai tay tạo ra tư thế cầm búa, thân thể hơi cúi xuống, đón lấy mũi nhọn nhuệ khí của chiến phủ đang lao lên tận trời.
“Vệ Uyên! ! !”
Trương Nhược Tố gầm lên.
Cảnh tượng này tuyệt vọng đến mức không ai nói nên lời.
Trước đòn đánh đủ sức chém giết thần linh, sự nhỏ bé của con người được thể hiện đến cực điểm, vô số người chỉ đứng ngoài quan sát đã mất hết dũng khí, bật khóc thậm chí ngất xỉu, nhưng giữa một mảnh tuyệt vọng đó, vẫn có một người giữ được dũng khí để xông lên và tiếp tục thử.
Tiếng bước chân trầm ổn lại vang lên.
Mà thanh niên mặc áo đen, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi đang cúi thấp người, lại một lần nữa lựa chọn xông lên hung hãn nhất.
Khăn vàng, ở đâu?
Đại Tần, ở đâu?
Ở đây!
Sau đó, bọn họ nghe được lời thì thầm cuối cùng.
“Uy...Giác.”
Giọng hắn dường như có chút đau khổ, nhưng vẫn cố gượng giọng cho thật nhẹ nhàng:
“Lần sau, sớm tìm được ta nha.”
Vệ Uyên giơ hai tay ra, nắm chặt lấy chuôi chiến phủ xoay tròn, cơ hồ là ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên nắm chặt lấy chuôi chiến phủ, Tụ Lý Càn Khôn quanh người vỡ vụn, một khắc sau, sóng khí nóng rực theo tia sáng rực rỡ đến tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ lấy thân thể Vệ Uyên, tiếp sau đó chính là lực lượng mang theo của chiến phủ Hình Thiên.
Thế là thần tính vỡ vụn, sức mạnh của Sơn Thần và Chúc Cửu Âm trong khoảnh khắc đầu tiên bị hao hết.
Ấn tỉ Sơn Thần từ từ vỡ vụn, cuối cùng tan biến.
Ngọn lửa màu vàng trong hai con ngươi hoàn toàn dập tắt.
Không còn là Thần, lại trở về làm người.
Cắn chặt răng, chân phải thuận thế lui về phía sau, lưng từng tấc từng tấc phát lực, xuyên qua cánh tay, cổ tay.
Ép buộc lực trùng kích được dẫn xuống mặt đất.
Thế là hai mắt đau nhói, ánh sáng dần tan biến, trên xương xuất hiện những vết rạn nhỏ li ti, xung lực lớn làm cho máu chảy ngược, tim nhận một áp lực cực lớn, não bộ đau nhức kịch liệt, ý thức dần chìm vào, hồn phách cũng vì thế mà dần trở nên trống rỗng.
Năm ngón tay bàn tay hơi buông ra, tựa hồ rốt cuộc không cầm được nữa.
Trong lúc hoảng hốt, trước mắt hắn lại hiện ra những bức tranh cũ, hóa ra là đèn kéo quân... Trong lòng hắn nghĩ vậy, cuối cùng lại nhìn thấy buổi Đồ Sơn hội minh, khi hào kiệt của bách tộc Cửu Châu cùng nhau nâng chén, nắm tay đụng nhau, dường như có thể che cả bầu trời và chư Thần, bọn họ cười lớn uống rượu, bọn họ chưa từng cô đơn.
Vũ quay đầu hỏi hắn.
'Uy, Uyên... "
"Ngọn lửa Viêm Hoàng, biết dập tắt sao?"
Trong đám người gốm sứ nhẹ nhàng đáp lại: "Không biết à."
“Bởi vì mọi người đều ở đây.”
Năm ngón tay nắm lại.
Thân thể cứng ngắc cự tuyệt chết đi.
Viêm Hoàng, ở đâu?
Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, đột nhiên giậm chân, xoay tròn thân thể, đem chiến phủ lần nữa điều khiển, mà chuôi chiến phủ lúc này vẫn giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay Vệ Uyên, nhiệt độ cao khiến da tay bị thiêu đốt, huyết nhục khô cạn, nhưng một lực lượng mãnh liệt lại đột nhiên trào ra.
Hai tay huyết nhục bắt đầu nứt toác, chợt hướng vết rách toàn bộ mạch máu.
Mọi thứ đã mất hết ý nghĩa.
Lực lượng khổng lồ làm xương cốt rung động.
Khớp xương bắt đầu cứng ngắc, xương vỡ vụn như lưỡi kiếm xuyên qua nội tạng.
Nhưng chiến phủ một lần nữa giơ lên, hai mắt lại bùng lên ngọn lửa, trong cổ họng người phát ra tiếng gầm gừ tựa như giận thú gào thét, những đường vân trên chiến phủ được máu tươi nhen nhóm, sau đó bắt đầu cháy dữ dội, khoảnh khắc này, chiến phủ Hình Thiên không còn phản kháng, mà là tuyệt đối được thắp sáng.
Hình Thiên: Chiến Thần.
Chủng tộc: Người.
Binh khí của hắn vốn dĩ chỉ nhận con người.
Nếu không có binh khí, liền dùng nắm đấm, nếu nắm đấm bị bẻ gãy, liền dùng răng cắn xé.
Dù toàn thân gân cốt đứt đoạn, cũng muốn dùng ánh mắt đe dọa nhìn kẻ địch.
Nếu không có phòng ngự, liền lấy huyết nhục, tích tụ sinh mạng.
Phương thức đối đầu với thần linh của kẻ yếu từ xưa đến nay không phải là những chiêu thức quyền thuật thanh tao, mà là dốc hết sức chật vật, liều chết với ngươi, mỗi bước đi đều phải trả giá rất lớn, kẻ yếu đối đầu kẻ mạnh, thần linh có thể giết chết ta, nhưng tuyệt đối không thể thắng được ta.
Đem tất cả dung nhập làm một, hóa thành một kích thực sự, khi huấn luyện giọng của Hình Thiên trong đầu Vệ Uyên dâng lên, hắn đột nhiên tiến lên một bước, nâng chiến phủ lên, phảng phất như có những bàn tay trợ giúp hắn cùng giơ cao vũ khí của nhân tộc, hai mắt Vệ Uyên phủ đầy tơ máu, trong khoảnh khắc đó, dường như cả đất trời đang gào thét.
"Viêm Hoàng, ở đây!"
Trong khoảnh khắc gốm sứ ngẩng đầu, trước người không có ai, hảo hữu năm xưa đều đã rời đi, xung quanh đều trống rỗng.
Ngọn lửa Viêm Hoàng, biết dập tắt sao?
Con ngươi Đào Ngột co lại, dường như đã nhìn thấy gì đó, thân thể cứng ngắc trong chớp mắt.
Sơn Thần đồng tử quỳ rạp xuống đất, môi run rẩy, dường như không dám tin thì thầm.
“Chiến Thần...”
Vệ Uyên xoay người, vung tay.
Chiến phủ Hình Thiên trong tay lại một lần nữa đánh ra.
Sơn Hải hoàn toàn tĩnh mịch.
Khí tức thê lương của Man Hoang tràn ngập giữa đất trời, Chiến Thần viễn cổ tái hiện Sơn Hải, và lần này, Đào Ngột không thể nào ngăn cản được, chiến phủ kia mang theo tư thế bá đạo vô song, lại một lần nữa bay ngược ra, sau đó không chút do dự, từ ngực bụng của Đào Ngột xuyên thủng.
Phía sau mấy ngọn núi bị xuyên thủng một đường!
Đào Ngột nhìn ngực bụng mình bị xuyên thủng, thì thầm nhỏ, rơi xuống trụ trời.
Thái A kiếm rơi xuống...
Vệ Uyên hai mắt hoảng hốt, kéo Thái A, thất tha thất thểu đi về phía trụ trời.
Đào Ngột đang ngồi đó khóe miệng chảy máu, vẫn mang vẻ ngạo mạn lạnh lùng của thần linh.
Một thân ảnh xuất hiện trước người Vệ Uyên, đó là thiên hồn của thần linh.
“Ta chính là địa chi tứ cực.”
Uy nghiêm thần linh áp chế.
Thái A kiếm trong tay Vệ Uyên trực tiếp chém ngang, thân ảnh đó vỡ vụn.
Một sợi thần hồn của Đào Ngột hóa thành nữ tử kiều mị ung dung.
Đó là một màn con gái của Chuyên Húc Đế, khi còn chưa hóa thành tứ hung.
Ung dung mà tôn quý.
"Ta là con của Chuyên Húc, có khí vận gia trì, nếu ngươi làm tổn thương ta..."
Kiếm Thái A lại một trảm, lại một lần nữa rơi xuống.
Hồn vỡ vụn.
Cuối cùng là nhân hồn, hóa thành thiếu nữ mặc áo trắng, dáng vẻ mới mười ba tuổi, hai mắt thuần khiết, ngập ngừng nói: “Ngươi muốn giết ta sao...” Vệ Uyên biết, đó là ký ức khi nàng còn chưa bị thế sự vùi dập, khi còn chưa gặp Cùng Kỳ.
Vệ Uyên trầm mặc, giơ bàn tay đẫm máu gần như đứt đoạn, dịu dàng che mắt thiếu nữ.
Khóe miệng thiếu nữ nở một nụ cười vui mừng.
Sau đó bị Thái A xuyên thủng.
“Đi đi, lại đi.”
Thanh niên thấp giọng nói: “Nhân gian đau khổ.”
"Chớ nên trở lại.”
Trường kiếm rút ra.
Vệ Uyên ngã ngồi trên mặt đất, không còn nhúc nhích được nữa.
Gần chết hôn mê.
Chư Thần giới Sơn Hải rơi vào một loại tĩnh mịch.
Vị trí chiến trường: Trụ trời Tây Sơn giới.
Thần linh • Đào Ngột: Chiến tử.
Nguyên nhân cái chết: Thần khu vỡ vụn, ba hồn hoàn toàn tan, không được siêu sinh.
Kẻ chém giết:
Nhân tộc • Vệ Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận