Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 198: Trảm yêu trừ ma

"Chúng ta là cảnh sát đặc biệt, ông An, nhà ông có một bức họa, vật kia là yêu vật, có thể gây bất lợi cho ông, mong ông phối hợp lấy bức tranh ra."
"Yêu quái gì?"
"Các ngươi là cảnh sát? Sao, có thân phận là có thể vô cớ giật đồ? Có thể cướp người?"
"Không phải vậy, chúng tôi có bằng chứng, nó sẽ hại ông."
"Đi đi, các ngươi có đi không?!"
Lão nhân có chút tuổi trợn mắt, vơ lấy cái chổi đặt bên cạnh, liền quơ đánh mấy người trẻ mặc thường phục, Chúc Hoành Mạc cũng ở trong đó, hắn đưa đạo nhân kia đến bệnh viện, liền một mạch chạy đi làm việc bên ngoài, nhưng giờ lại khổ không nói được.
Một là, bọn hắn không dám đánh lão nhân kia, thứ hai, cũng sợ làm lớn chuyện, ngược lại làm cho tà linh kia sợ chạy mất, tiếp theo thì rõ ràng có chút tu vi tu sĩ, cũng bị lão nhân dùng chổi đuổi ra khỏi cửa.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, mặt mày đầy vẻ chật vật.
Chúc Hoành Mạc nói: "Tà linh vẫn còn ở bên trong, chúng ta tản ra bao vây, phòng ngừa nó manh động, lấy phù ra, một khi yêu khí đối diện có biến, chúng ta xông vào ngay."
Nhất thời có chút hận đến nghiến răng.
Bây giờ vẫn chưa tới giai đoạn phổ cập toàn dân, công pháp tu hành cơ bản của bọn hắn còn phải ký hiệp ước, giữ bí mật, cố hết sức không để việc này ảnh hưởng tới việc mở rộng, tránh cho giai đoạn chuyển từ xã hội bình thường đến xã hội tu hành toàn dân xảy ra những phiền toái không cần thiết, làm chậm tiến độ chung.
Chúc Hoành Mạc xoa xoa chỗ bị cây chổi của lão nhân đánh vào, còn thấy đau rát, dưới miệng, khoát tay, nói:
"Tản ra."
An Húc Dương đuổi Chúc Hoành Mạc mấy người ra ngoài.
Thở hồng hộc buông cái chổi.
Lúc quay đầu lại, thấy thê tử mặc áo đỏ, lão nhân vô ý thức giấu cây chổi ra sau lưng, cười giải thích: "Có mấy người còn trẻ xông vào, đi nhầm chỗ thôi."
Tiên trong họa ừ một tiếng.
An Húc Dương đi tới, nắm tay vợ, nói: "Đi thôi, vào trong phòng."
"Con trai làm việc bận vậy mà còn bỏ chút thời gian đến dọn dẹp cái phòng cũ, chính là muốn tổ chức náo nhiệt chút cho sinh nhật, hai ta ở bên ngoài cũng không tiện, đi vào trêu chọc bé Vinh Vinh đi."
Tiên trong họa theo hắn vào phòng.
Đây là một căn nhà cũ.
Là khu nhà cũ của nhà họ An.
An Húc Dương hồi nhỏ đã ở đây, sống hơn nửa đời, sau đó mới chuyển ra ngoài.
Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của hắn, con trai hắn An Thăng Minh nhất định phải tổ chức lớn, rất nhiều bạn bè cũ cũng đều tới, đều mang chút quà, không phải cái gì có giá trị lớn, nhưng chí ít cũng là tấm lòng, trong sân mở mấy bàn tiệc, An Thăng Minh tự tay cầm muôi.
Con trai thứ hai của An Húc Dương đem đồ mà những người thân thích hảo hữu đưa tới ghi lại vào danh sách.
Không phải là so đo cái gì, chỉ là nhớ kỹ một phần tình nghĩa, không để bị quên.
An Húc Dương thay bộ quần áo có vẻ trang trọng hơn, tiên trong họa cũng dùng chướng nhãn pháp hóa thành một bà lão, theo thói quen quê nhà của hắn, sinh nhật 60 tuổi, 70 tuổi phải tổ chức thật tốt một trận, phải có chậu than, nhảy qua để đốt những thứ không sạch sẽ, còn phải cúng bái tổ tiên, đợi đến 80 tuổi, 90 tuổi, thì phải 'quên sinh nhật', ý là tuổi đã lớn, tuổi tăng lên cũng không phải là chuyện tốt.
Đôi khi đã đến một độ tuổi, chính người đó cũng đã cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Quên mình lớn bao nhiêu, lão nhân sẽ sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn chút, đây cũng là cái sự hồ đồ khó có được.
Lão nhân lúc dọn dẹp đồ đạc, nhìn thấy một bức cổ họa, bức tranh vốn dĩ đã ố vàng, trên tranh nữ tử mặc áo đỏ, mặt mày thanh lệ, đôi môi đỏ hé nụ cười.
An Húc Dương vuốt bức họa, thương lượng với thê tử bên cạnh: "Cứ luôn đè ép cũng không tốt."
"Hay là, hôm nay đem bức tranh này treo lên đi?"
Tiên trong họa mặt đỏ lên, liếc hắn một cái, nói: "Hôm nay con trai cháu trai đều ở đây, ông treo bức tranh lên, chẳng phải là không nể mặt ta sao?"
An Húc Dương ngượng ngùng cười, đột nhiên nhớ tới mấy người cảnh sát hôm nay, liền nói: "Cũng đúng, tranh này vẫn là bà cầm đi, cất cho kỹ, giấu kín vào, cũng đừng để người khác thấy."
Hắn trực tiếp đưa bức họa cho tiên trong họa, rồi khác hẳn ngày xưa, bàn tay mạnh mẽ của hắn vỗ nhẹ lên bàn tay tiên của nàng trong bức họa, mỉm cười nói: "Đời này An Húc Dương không hối hận vì đã cưới bà."
Tiên trong họa nói: "Nói cái gì vậy?"
An Húc Dương cười ha ha, xoay người bước ra cửa.
An Thăng Minh mang đồ ăn lên, nhà mình làm, rau dưa đơn giản, so với nhà hàng thì kém về hình thức, nhưng đồ ăn thì chân thật, số lượng nhiều mà vị nồng, mọi người vừa trò chuyện ầm ĩ, lớp trẻ thì tự nói chuyện của mình, là cái gọi là vui vẻ hòa thuận.
Chúc Hoành Mạc ngồi xổm bên ngoài, nghiến răng gặm bánh trứng.
Hắn đã thỉnh cầu tổ hành động phái cao thủ đến giúp.
Bọn hắn không chế phục được tà linh kia, nói không được thì đành phải dùng sức mạnh.
Nhưng tổ hành động tự nhiên có cao thủ.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một bóng dáng ngoài dự liệu.
"Vệ quán chủ?"
Vệ Uyên trước đó đã nói, chính là người có thần thông dùng chướng nhãn thuật.
Lời này không sai.
Có thể hắn cũng không phải là thần linh.
Chướng nhãn pháp thủ đoạn này vẫn rất hữu dụng.
Chỉ cần một cái pháp quyết, hắn đã dễ dàng vào trong nhà, già trẻ lớn bé trong sân, không ai phát hiện hắn, Vệ Uyên tin tiên trong họa lúc trước nhìn thấy là hiền lương, nhưng vào lúc mặt nạ báo thù kia hướng Ngọa Hổ xin một chút thời gian, nói nàng chỉ mong phụ mẫu bảo dưỡng tuổi thọ, thì mặt nạ cũng là thật tâm.
Cô tiểu thư hiền lành Phú Quý kia, cuối cùng cũng không chống lại được bản tính khát máu của yêu vật.
Trong tay đã cướp đi tính mạng hơn trăm người.
Còn tiên trong họa thì sao?
Vệ Uyên vào sân, yên tĩnh ngồi lên một chiếc bàn, trên bàn còn một chiếc chén chưa dùng tới, tiện tay rót cho mình một chén rượu, nhấp một miếng, lúc này trên bàn tiệc đã ăn đến náo nhiệt, sau khi náo nhiệt xong, là đến tế tổ tiên, chân bước qua chậu than, An Húc Dương nín thở, bước qua.
Bọn trẻ con không hiểu vì sao, nhưng thấy rất náo nhiệt, vỗ tay cười.
An Thăng Minh lấy bánh kẹo chia cho bọn chúng, bảo bọn trẻ nói vài câu may mắn.
Vệ Uyên ngước mắt nhìn quanh cái sân, nhốn nháo ồn ào, bà lão, hay nên nói là tiên trong họa, đang ôm một bức cổ họa mà Trương Hạo đã động tay động chân vào trong ngực, lộ ra một góc áo đỏ diễm lệ đến kinh người.
Vệ Uyên nhớ đến giáo huấn của Mặt Nạ Yêu.
Đến phiên nàng nhảy chậu than.
An Húc Dương quay đầu cười nói với bạn bè.
Đột nhiên, Nữ tử áo đỏ bước qua, chướng nhãn pháp khiến cho bà lão cũng nhẹ nhàng linh hoạt bước qua chậu than, bức tranh trong tay tiên trong họa lại bị ném vào chậu than, soạt một tiếng đã bốc cháy, An Húc Dương đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy mồi lửa lay động, tờ giấy vốn dĩ đã giòn, vàng úa nay lại bỗng chốc bị đốt, dường như không dám tin, đầu tiên là bản năng ngẩn người ra một chút.
Sau đó đột nhiên như trở lại tuổi mười bảy mười tám, ra sức giãy dụa, đẩy những người xung quanh ra.
Mấy người nhanh chân chạy tới, cúi người, vươn tay, không để ý hỏa diễm đang cháy, đưa tay vào chậu than lửa để bắt bức cổ họa kia, An Thăng Minh giật mình, bên trong đống lửa còn có chất dễ cháy, lần này không khéo lại làm tay bị cháy hết, vội vàng kéo lão nhân ra.
Nhưng không ai biết, cái lão nhân vừa nãy còn thuận theo kia sao lại có sức lực lớn như vậy.
Giống như trâu phát điên, mấy người kéo cũng không được.
An Thăng Minh cố hết sức kéo, vội vàng hướng bà lão còn bị chướng nhãn pháp kia hô lên:
"Mẹ, mẹ mau khuyên can cha đi, sao đột nhiên lại nổi điên như vậy?"
Mọi người đều biết An Húc Dương trước giờ đều nghe lời vợ, tất cả đều quay đầu nhìn về phía bà lão kia.
Hai mắt An Húc Dương trợn lớn, đỏ hoe, nhưng chỉ chăm chú nhìn chậu than.
Nữ tử áo đỏ đứng trong ngọn lửa, nhìn hắn, cũng không nói gì, khẽ cười, rồi tan thành mây khói, chỉ còn lại từng mảng lớn tro bụi sau khi bức tranh đã bị đốt sạch, theo ngọn lửa liếm láp mà bay xuống.
An Húc Dương vươn tay, tro bụi đỏ au của ngọn lửa rơi vào lòng bàn tay hắn.
Lão nhân mất sức, bị con cháu kéo ra, đột ngột gào khóc thảm thiết.
Cuối cùng người có thể giữ lão nhân lại là đám thanh niên lộ ra nụ cười, lũ trẻ ôm bánh kẹo đủ màu sắc vẻ mặt mờ mịt, trên mặt còn giữ nụ cười lúc nãy, chỉ có An Húc Dương một mình ngồi ngây đó, khóc thảm thiết trước chậu than.
Vệ Uyên trầm mặc, chợt tự giễu cười một tiếng.
Hắn chỉ nghĩ tiên trong họa có lẽ vẫn còn tự kiềm chế được, hoặc là đã hóa thành yêu ma, nếu như còn có thể tự kiềm chế, thì sẽ mang về núi Long Hổ, nếu như hóa thành yêu ma, thì chỉ có thể động thủ rút kiếm chém yêu, nhưng lại không nghĩ tới trường hợp thứ ba này.
Tiên trong họa phát hiện mình biến dị, tình nguyện tự hủy, triệt để đoạn tuyệt khả năng mình hóa yêu ma hại người.
Hắn đặt nhẹ cái chén trong tay lên bàn.
Huyễn thuật lấy bản thân làm trung tâm triển khai, mọi người đều lâm vào chướng nhãn pháp, chỉ có một mình An Húc Dương hoàn toàn tỉnh táo, hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy người mặc áo đen, thần sắc có hơi tái nhợt ốm yếu, lông mày sắc bén, viện bảo tàng chủ, chỉ còn lại vẻ bi thương, thần quang trong mắt tan rã, buồn bã từ đó mà đến, không nói ra lời.
Vệ Uyên cất bước đi tới sân nhỏ, nhìn bức cổ họa đã bị đốt sạch.
Nói: "Quả nhiên, nếu như nàng là linh tính sinh ra trong tranh, đương nhiên sẽ biết bức cổ họa đã bị động tay động chân."
Nhìn An Húc Dương mặt đầy nước mắt, Vệ Uyên thầm than một tiếng, năm ngón tay hơi xòe ra, hai mắt khép lại, pháp thuật trong Thái Bình Yếu Thuật tùy tâm mà động, đồng thời vẽ bùa vào một chén rượu kia, rồi dẫn một cái, rượu hóa thành Bạch Long, rơi vào chậu than, lúc trước tự nhiên tán đi hồn phách, còn chưa trở lại thiên địa thì bị khai ra hết.
Lại tiếp tục hóa thành nữ tử áo đỏ, chỉ là thân hình phiêu hốt, không có cảm giác chân thật.
Nàng không dám tin nhìn hai bàn tay mình, nhìn An Húc Dương, hết thảy như trong mộng.
Lại nhìn Vệ Uyên, nói: "Ngài là..."
Vệ Uyên mở miệng nói: "Đây chỉ là đạo thuật dẫn hồn mà thôi, ngươi vốn là sinh linh của cổ họa, sống nhờ vào bức tranh, hiện tại bức tranh ký thác hồn phách của ngươi đã tan biến, nhưng, ta ở đây có một phép điều hòa, phải hỏi ý hai vị."
An Húc Dương gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Uyên, mặt mày đầy vẻ cầu xin.
Vệ Uyên nhìn tiên trong họa và An Húc Dương, trước nhìn về phía tiên trong họa, hỏi:
"Ngươi có nguyện ý từ bỏ tính linh, thọ mệnh dài dằng dặc, cùng hắn cùng nhau già đi, chết không?"
"Từ đó bỏ đi căn cơ, chỉ là một người phàm bình thường, sẽ sinh bệnh, buồn ngủ, cũng sẽ đói, sẽ mệt mỏi."
Tiên trong họa gật đầu đáp ứng, không chút do dự nói: "Đương nhiên."
Vệ Uyên cười một tiếng, rồi nhìn về An Húc Dương, hỏi: "Vậy thì, lão An, tôi thấy cơ thể ông rất tốt, đoán chừng sống được đến hơn tám mươi tuổi, nếu để tiên trong họa cùng chân linh, liên kết hồn phách với ông, chỉ sợ nhiều nhất chỉ còn mười mấy năm thọ, ông có nguyện ý bỏ mười năm tuổi thọ, để cùng bà ấy già đi, chết cùng không?"
An Húc Dương cơ hồ sợ đây là một giấc mộng ảo, ra sức gật đầu.
Vệ Uyên nhìn một người một linh, đưa tay vẽ phù, tiêu hao căn cơ của tiên trong họa, tiêu hao thọ mệnh của An Húc Dương, phù lục chậm rãi thành hình, phất tay chia làm hai, bay vào giữa chân mày của An Húc Dương và tiên trong họa, An Húc Dương chỉ cảm thấy suy yếu đôi chút, sau đó, nữ tử áo đỏ kia tan đi dung mạo không già suốt mấy chục năm, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, tóc đen trở nên hoa râm, đứng bên cạnh An Húc Dương, không có bất cứ cảm giác không hài hòa nào.
Vệ Uyên thu tay về.
Tiên trong họa cảm xúc dâng trào, đối với thủ đoạn có thể xem là trái lẽ sinh tử này, nàng ngẩn người.
Nàng lấy dũng khí hỏi: "Đạo trưởng, các ngươi chẳng phải, đến trảm yêu trừ ma sao?"
Viện bảo tàng chủ trẻ tuổi ngạc nhiên, sau đó ấm giọng cười nói:
"Cũng là, trảm yêu, trừ ma đó."
Hắn nói: "Lần trước rời đi, tôi có nói chúc hai vị đám cưới vàng vui vẻ, hóa ra lại nhớ lầm thời gian, vẫn còn mười năm, coi như là tôi chúc mừng trước vậy."
Hắn thấy An Húc Dương đang nắm chặt tay tiên trong họa, quay người rời đi.
Khi bước ra khỏi sân, nhìn thấy quyển sách ghi lại đồ lễ, một loại cảm ứng mờ ảo khiến Vệ Uyên hơi khựng bước chân, suy ngẫm một chút, rồi nhặt bút lên, thuận theo khuấy động trong lòng, theo vết tích đường ray của thiên địa, thêm vào một câu, giống như là vẽ bùa đã đến bút cuối cùng, khí cơ thông thuận.
Thì ra đây cũng là một lá bùa.
Vệ Uyên có chút hiểu được, cũng biết, đây không chỉ là phù, cũng là một câu thành lời.
Hắn nhìn đồ vật mà mình vừa viết, quay người rời đi.
Huyễn thuật tan biến khi hắn bước ra khỏi sân nhỏ, An Húc Dương quay đầu, thấy bà lão mà vốn là do chướng nhãn pháp tạo ra đang đứng đó, chân thật không giả, hắn đột ngột đứng dậy, mấy bước chạy tới, ngập ngừng không nói ra lời, bà lão đưa tay phủi đất trên quần áo hắn, hốc mắt ửng đỏ, khẽ nói:
"Chỉ là một bức họa thôi, cuống cái gì."
"Ừ, là, chỉ là một bức họa thôi mà."
Mà lúc này, một đứa trẻ đang bưng bánh kẹo cúi đầu xuống, thấy lời ghi phía trước sách ghi chép đồ lễ, lời văn bình thản như tranh thủy mặc: 'Mười lăm năm nhân duyên, Tuyền Châu Vệ Uyên.' Nó trừng lớn mắt, một dòng chữ đó không ngờ kỳ dị biến mất, cứ như chỉ là ảo giác của nó.
Vệ Uyên từng bước rời đi, phía sau có tiếng nức nở vui mừng, lại cũng đè nén ưu tư vì những áp lực đã qua.
Có một vị chân tu đã nói, muốn độ hóa hết thảy chúng sinh hữu tình.
Nhưng lại không có một chúng sinh nào có thể độ hóa.
Là chúng sinh tự độ.
Mười lăm năm bên nhau, cuối cùng cùng nhau chết.
Bên bờ Vong Xuyên, cùng quân tướng mạo tương phùng; trong bùn nhão, cùng quân tóc đan xen....
Tại một dãy núi xa xôi, tại nơi xa rời thế gian, những mảnh thú tồn tại trong năm tháng quá khứ phát ra những tiếng gào thét kinh thiên động địa, dị thú thần thoại lướt ngang chân trời, mãnh hổ có cánh gầm lên trầm thấp.
Tĩnh tọa Vũ Dục mở mắt, hắn đã thay vu phục.
Lấy ra chiếc mặt nạ đồng xanh trang nghiêm, quỷ dị mà lại thần thánh.
Tế lễ, sắp bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận