Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1328: Đạt được ước muốn

Chương 1328: Đạt được ước muốn
Oanh! ! !
Năm tháng đang nghịch chuyển, vạn vật đều ở trong những luồng ánh sáng phù du chớp nhoáng xung quanh hiển hiện lên một tia vết tích, sau đó lại cực nhanh lụi tàn, có thể thoáng thấy từng gương mặt, nhìn thấy những thế giới khác nhau, những thời đại khác biệt, quốc gia sụp đổ rồi lại tụ lại, người tụ rồi tan như cát bụi, lão giả thoáng chốc thành trẻ con, cỏ cây chết héo lại nảy lộc.
Kiếm cùng quyền giao phong, mỗi lần nổ tung từng đợt sóng lớn và gợn sóng kịch liệt không gì sánh được.
Chiếu khắp thập phương thế giới, ba nghìn năm tháng.
Ngay cả Thiên Đế ra tay, duy trì sự ổn định của dòng chảy thời gian, đều bị chém đứt, va chạm tạo ra từng đạo gợn sóng kịch liệt không gì sánh được, có thể thấy ánh sao vỡ tan lưu chuyển, và lúc này, Phục Hi đã chiến đấu đến mức điên cuồng, đối mặt với Vệ Uyên ở cảnh giới hiện tại này, cho dù là Thần, cũng không thể tiếp tục nương tay.
Nếu còn nương tay nữa, có lẽ chính hắn cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.
Mới phá vỡ một đạo ngưng tụ không gì sánh bằng, cơ hồ chạm đến giới hạn cao nhất của chi nhánh kiếm đạo, ánh kiếm đó còn lưu lại dư ba kiếm khí chấn bàn tay khiến lòng bàn tay run lên, đến mức khí cơ vận chuyển cũng xuất hiện sự bất ổn, Phục Hi chưa thể tỉnh táo lại thì lại thấy một kiếm đâm tới mi tâm mình, tưởng như bình thường nhưng chung quanh lại có ánh sáng lấp lánh biến hóa, nhân quả tầng tầng lớp lớp, tựa như một kiếm đó, trực tiếp phong tỏa hết thảy 【 khả năng 】!
Một kiếm này đâm xuống, cho dù là có thập phương thế giới, vô số đường thời gian song song.
Nhưng cũng chỉ có một kết quả!
Trúng kiếm!
Là kỹ xảo đã thôi diễn đến cực hạn, có thể xưng là chiêu kiếm đỉnh phong.
Đồng dạng cũng có thể được xem là kiềm chế việc vận dụng quyền năng nhân quả.
Mà giờ phút này hai cái này vậy mà hỗn hợp làm một, đem cách dùng cao thâm của đạo nhân quả, lấy phương thức chiêu kiếm kiếm đạo hiển hiện ra rõ ràng, cho dù là Phục Hi cũng không thể không cảm khái thở dài, năm xưa mình tiện tay là có thể bóp chết tiểu gia hỏa, bây giờ đã trưởng thành đến mức này, cho dù là chính mình cũng không thể không dùng toàn lực.
Thân hình ung dung lưu chuyển trong năm tháng mênh mông, hai tay thong thả phất qua hư không, đó là hai luồng khí âm dương tinh thuần nhất tụ lại, bàng bạc bá đạo, một chưởng đánh thẳng vào yết hầu của Vệ Uyên, một chưởng thì đánh vào tim Vệ Uyên, lúc này đây, vậy mà không chút nương tay, sát cơ ngang dọc.
Cho dù là Vệ Uyên lúc này thể phách, ăn một chiêu này, chí ít cũng bị trọng thương, sau đó bị cuốn vào trong loạn lưu thời không.
Mới ra chiêu chính là ngoan thủ!
Âm dương lưu chuyển, diễn hóa vạn vật!
Đã là Nguyên Sơ của vạn vật, như vậy tự nhiên cũng có thể xé rách vạn vật, sau đó phủ định vạn vật từ cơ sở và nguồn gốc của Sâm La Vạn Tượng, Vệ Uyên bản thân cũng hiểu rõ sự đáng sợ của hai luồng khí âm dương, cho nên đối mặt chiêu này, cũng không dám có chút khinh thường, trên trường kiếm, ánh kiếm cực đoan ngưng tụ, cưỡng ép chém hai luồng khí âm dương này ra.
Rồi ngay tức khắc dùng nhân quả khóa chặt Phục Hi.
Bàn tay phải nắm lại năm ngón tay, rồi tựa như kéo túm, đột ngột kéo ngang về một bên.
Từng đạo nhân quả màu vàng trong chớp mắt tỏa ra ánh sáng chói lọi, mạnh mẽ trói toàn bộ tứ chi của Phục Hi, trực tiếp buộc thành một đoàn, rồi trường kiếm trong lòng bàn tay vạch một đạo ánh sáng lấp lánh trong hư không, vô cùng chính xác đặt lên cổ Phục Hi, ánh kiếm dù đã cực kỳ thu liễm, vẫn cứ làm cổ Phục Hi rách một vết, máu tươi màu vàng nhỏ xuống trên thân kiếm, mà lúc này, thanh kiếm vẫn còn đang rít gào không ngớt.
Vệ Uyên thoáng thở dốc.
Mới tranh đấu, về thời gian ngắn ngủi thì tạm thời không nói, bọn họ bây giờ đang xuyên qua quá khứ thời gian, dù là có Trường An kiếm định vị, dù có Thiên Đế giúp sức cùng nhân quả dẫn hướng, đây đều là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Sơ ý một chút liền biết rơi vào loạn lưu vô tận.
Thậm chí có thể nói, với tu vi của bọn họ hiện giờ, vậy mà có thể dùng bản thể xuyên qua năm tháng.
Đây vốn đã là một chuyện vô cùng khó khăn, gần như không có khả năng hoàn thành.
Đạo quả bản thể xuyên qua, có thể dùng một ít thủ đoạn can thiệp vào quá khứ tương lai, cái này lại là hai độ khó hoàn toàn khác nhau.
Mới tranh đấu nếu như khí lực mạnh thêm một chút, có khi sẽ làm cho con đường rải đầy ánh sao này trực tiếp sụp đổ, Vệ Uyên vừa phải đè nén lực đạo, lại muốn phong tỏa ngăn cản Phục Hi hoạt động, độ khó và sự hao tổn tinh thần của trận giao đấu này không hề kém so với chiến đấu cùng Đại Tôn.
Nhất là khi Phục Hi ra tay với mình, hắn quả thực không lưu tình chút nào.
Chiêu chiêu tàn nhẫn quyết liệt, trực tiếp hạ độc thủ vào chỗ yếu hại.
Dù cho hiện giờ bị Vệ Uyên dùng kiếm đè ép, Vệ Uyên cũng không thể hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác, nếu không mà nói, ngã ngựa ở chỗ Phục Hi, thì khả năng thực tế là quá lớn. Ngẫm xem, vận mệnh, Trọc Thế Đại Tôn, Trọc Thế sấm sét, Trọc Thế âm dương, nếu như gia hỏa này dùng con số và đội hình mà nói, thực tình mà nói một chút là chẳng phải đã vẫn lạc dưới kiếm của Vệ Uyên rồi sao.
Phục Hi liếc xuống nhìn chuôi Thanh Bình kiếm tỏa ra khí cơ sắc bén, mỉm cười nói: "Ta nói cháu trai lớn à, quan hệ của chúng ta thế nào, ngươi cần khách khí vậy sao? Cậu nhận thua thật rồi nhận thua mà, ha ha, bằng không ta cho ngươi biết một số bí mật, ngươi đưa thanh kiếm này ra ngoài chút đi?"
"Nếu không cái Thanh Bình kiếm này thực sự là quá sắc bén để trên cổ không thoải mái a."
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Khóa lại Long Xà, sao có thể không dùng kiếm được?"
"Nếu như ngươi muốn diễn lại đoạn Lã Bố ở Lầu Bạch Môn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thì sau khi trở về tự mình đi diễn với Lã Bố."
Phục Hi cười vài tiếng, thấy Vệ Uyên cũng không có ý định phản ứng mình, không những không lấy Thanh Bình kiếm đang cầm trong tay ra mà còn càng thúc kình khí, khiến cho kiếm khí trên thân kiếm càng ngày càng bén nhọn, xung quanh càng có từng đạo nhân quả màu vàng lưu chuyển biến hóa, năm ngón tay buông ra, kiếm khí lưu chuyển biến hóa, trực tiếp hóa thành một tòa Tru Tiên Kiếm Trận.
Không dùng kiếm khí, mà dùng kiếm khí của tứ phương, biến hóa lưu chuyển, cố định trong ngoài thập phương.
Trực tiếp khóa chặt thân thể Phục Hi khiến hắn không thể nhúc nhích.
Đạo sĩ tóc đen thản nhiên nói:
"Không có cách nào, trước cứ để ngươi chịu khổ một chút đã."
"Dù sao chuyện của lão nhân và con rắn, ta không muốn thấy lại nữa. Uy lực của Tru Tiên Kiếm Trận ngươi cũng đã thấy rồi."
Tru Tiên Kiếm Trận cực kỳ ngang ngược, lại dùng nhân quả làm dẫn dắt.
Như thế nếu Phục Hi còn dám làm loạn, nhân quả sẽ lập tức hóa thành kiếm khí, mắt xích kiếm khí lưu chuyển, trong đó còn có sự biến hóa âm dương nghịch chuyển, chuyên môn khắc chế chiêu thức và trận pháp của Phục Hi, hễ hắn khẽ động, sẽ lập tức lọt vào phản phệ, mà lại là phản phệ của lưu chuyển nhân quả, dùng bao nhiêu lực lượng, sẽ nhận bấy nhiêu tổn thương, dù là hắn cũng phải bị thương không nhẹ.
Vệ Uyên hỏi: "Vậy bí mật thì sao?"
Phục Hi nhìn một lượt xiềng xích nhân quả, Tru Tiên Kiếm Trận xung quanh, cười lớn: "Ha, chẳng lẽ nói đường đường Nguyên Thủy Thiên Tôn định bắt sói bằng tay không sao?"
"Một chút đại giới cũng không định bỏ ra, liền muốn có được bí mật sao?"
Nhưng thấy Vệ Uyên có vẻ hoàn toàn không có ý định dây dưa với hắn, nhất là khi thấy hắn giơ tay lên áp lên kiếm, nụ cười trên mặt mới hơi thu lại một chút, dứt khoát ngồi lên con đường ánh sao do Đế Tuấn sáng tạo, mặc cho năm tháng đảo lộn nhanh chóng, nói: "Bí mật, à... Ta có nói dối đâu, ta ngăn cản Đại Tôn siêu thoát, cùng với ngăn cản Đại Tôn đưa căn cơ cho ngươi, kỳ thật cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi."
"Chấp niệm lớn nhất của Đại Tôn khi đó, kỳ thực chính là siêu thoát."
"Khi cảnh giới của hắn đã đạt đến 【siêu thoát đại đạo, không còn con đường nào khác】, thực ra đã thỏa mãn yêu cầu lớn nhất để siêu thoát, vượt qua những mâu thuẫn nghịch lý của bản thân, như thế, khi Thần đưa căn cơ cho ngươi, sẽ siêu thoát cảnh giới..."
"Như vậy, sẽ có chuyện rất tồi tệ rất tồi tệ xảy ra."
Vệ Uyên nhíu mày, chậm rãi nói: "Chuyện rất tồi tệ?"
Phục Hi lười biếng nói: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm."
Vệ Uyên định nói đã dài dòng như vậy, thì ngươi nói ngắn gọn luôn đi, chợt phát hiện tốc độ lưu chuyển nhanh chóng của thời gian xung quanh, bắt đầu dần dần chậm lại, điều này có nghĩa chỉ một điều, đó chính là thời gian định vị của Trường An kiếm đã đến.
Nói cách khác vị trí của Trọc Thế Đại Tôn cũng đã đến.
Mà lúc này, Vệ Uyên chợt nhận thấy, một luồng khí tức Hồn Thiên từng để lại cho Hậu Thổ trong mộng giờ cũng đang ở gần đây, điều này cũng có nghĩa, Hậu Thổ cùng Tây Hoàng cũng ở cùng một đường thời gian, hoặc ít nhất là ở những đường thời gian tương tự nhau.
Vệ Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đến rồi sao..."
Hắn cảm nhận vị trí của Trường An kiếm, đây là trình tự bắt buộc để xác định tọa độ khi xuyên thời gian.
Còn ở phía sau hắn, Phục Hi đang bị Tru Tiên Kiếm Trận phong tỏa với sát phạt chi cảnh cường liệt nhất, ngồi trên đường ánh sao, người thanh niên cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên cười một chút, rồi luồng khí tức âm dương yên tĩnh lại đột nhiên bùng lên, mang đến từng trận kiếm reo!
Âm dương chi khí, bộc phát!
Tru Tiên Kiếm Trận nhân quả tùy hành, phản phệ mãnh liệt không gì sánh được.
Con ngươi của Vệ Uyên co rút kịch liệt.
Quay người lại, thấy Phục Hi xung quanh bị ánh kiếm bá đạo vô song của Tru Tiên Kiếm Trận xé rách thân thể, máu tươi bỗng chốc thấm đẫm áo bào hắn, trong kiếm trận, có sức mạnh của sự nghịch chuyển âm dương, đây là thứ dù là Phục Hi cũng không thể miễn dịch, mũi nhọn vô cùng cường đại trong nháy mắt khiến Phục Hi bị trọng thương.
Nhưng hắn không chút chần chờ, đột ngột xuất chiêu về phía trước.
Âm dương cùng thiên cơ bị nhân quả khóa chặt nhưng lòng bàn tay hắn vẫn ẩn chứa một luồng sức mạnh hừng hực bàng bạc, đó là sức mạnh của đạo quả lửa thiêu trọc thế, và Vệ Uyên nhìn thấy, ánh lửa trong mắt Phục Hi bùng cháy, còn rực rỡ hơn sức mạnh của đạo quả này, hắn khẽ mỉm cười:
"Đáng tiếc, tiểu gia hỏa, vì sao ngươi lại cảm thấy ta là người sợ chết đâu?"
Đạo quả lửa thiêu trọc thế đột ngột bộc phát, bằng sức phá hoại khủng bố do việc vỡ nát đạo quả mang đến trong thời gian ngắn ngủi, bất ngờ một chiêu đánh trực tiếp vào vai Vệ Uyên, dù cho là thể phách bất diệt vạn kiếp, khi trúng một chiêu này cũng không thể xem thường, sắc mặt Vệ Uyên thay đổi, bị đánh bay ra ngoài, sau đó bỗng nhiên rơi xuống.
Vệ Uyên đưa tay nắm chặt, gần như là phản xạ bản năng của kiếm khách, kiếm khí bàng bạc vô biên trực tiếp xuyên thủng thân thể Phục Hi trong khoảng cách ngắn, Phục Hi như không hề phát giác gì, đạp trên con đường năm tháng hội tụ âm dương, ánh sao và nhân quả, đột ngột bay về phía trước, sau đó rơi xuống, bị vòng xoáy mênh mông của năm tháng nuốt vào trong đó.
Oanh! ! !
Đường thời gian, so với lúc Vệ Uyên phát hiện tọa độ Trường An kiếm, chậm hơn một chút.
Đường thời gian đó là thời đại Hiên Viên Hoàng Đế, thời đại thiên băng địa liệt, truyền thuyết Nữ Oa Bổ Thiên.
Đại Hoang thời đại này vẫn là thế giới chư thần hỗn chiến, một khe nứt chợt xuất hiện, rồi thân ảnh Phục Hi nặng nề ngã xuống mặt đất, làm rung động đến cả những tiếng chim thú kêu hót, Phục Hi toàn thân đẫm máu, nhưng bỗng nhiên bật cười lớn, hắn đưa tay che mắt, toàn thân bê bết máu.
"Thành công, thành công rồi..."
Lấy Trọc Thế Đại Tôn làm mồi nhử, lấy Trường An kiếm làm tọa độ, bồi dưỡng đủ sức mạnh vượt qua năm tháng, để Thiên Đế và nhân quả liên thủ.
Ta cuối cùng cũng đã trở về.
Thời đại này.
Phục Hi lảo đảo đứng lên, nhìn lên bầu trời, ánh mắt nhất thời mờ mịt.
Trong dòng lịch sử năm tháng, kẻ càng mạnh càng ổn định, đạo quả sinh ra chính là trụ cột của vận mệnh chân chính, còn những tồn tại cường đại như hắn, có thể nhúng tay vào quá khứ, lại không thể tự thân vượt qua năm tháng, muốn làm được điều này, cần thỏa mãn nhiều điều kiện hơn, tọa độ, lực lượng, tinh tú, âm dương...
Ta cuối cùng cũng đã trở về.
"A, thời đại mà A Oa Bổ Thiên mà chết..."
"Thần hồn bị xé rời, máu thịt bị hấp thu đau đớn, sáu nghìn năm dài đằng đẵng chuyển thế không ngừng, ba hồn bảy vía hóa thành mười cái thân thể đi lại trên mặt đất, gánh chịu vô số đau khổ... Đây là ký ức và sự chân thực mà dù có khôi phục cũng không thể nào quên được."
"Không phải đã kết thúc, thì có nghĩa là không còn đau khổ."
Dựa vào thời gian khác biệt, lựa chọn khác biệt, từ một điểm xuất phát, kỳ thực có vô số quỹ đạo vận mệnh, mà nhân quả của đạo quả mới sinh ra 【tương lai】 đó chính là tương lai chân chính, là tương lai cuối cùng được xác định, đường vận mệnh đó còn có Hồn Thiên chỉ dẫn.
Hồn Thiên dẫn dắt người đó tham gia quá trình nghịch thiên, sau đó đặt chân lên đạo quả.
Trọc thế chi tôn từng bước tiến lên, cuối cùng cũng gần đặt chân đến siêu thoát, hai chuyện này phát sinh cùng trên một quỹ đạo, mức độ đó đã quyết định việc lớn trên quỹ đạo vận mệnh này là không thể đi ngược lại, một khi đi ngược lại, liền sẽ dẫn đến phản phệ chồng chất, nhưng thì sao chứ?
Sinh linh sống trên thế giới này, chính là muốn thay đổi tiếc nuối mà.
Nỗi đau gần như lăng trì, bi thương của ngàn vạn cái chết, sáu nghìn năm luân hồi trong mê mang.
Phục Hi che ngực lên vết kiếm vô phương khỏi hẳn, thất tha thất thểu đi về phía trước.
Ta cự tuyệt tiếp nhận.
Ta muốn phủ định lịch sử này!
A Oa... A Oa.
Chúng ta không Bổ Thiên.
A Oa... Đừng sợ, đừng sợ, huynh trưởng đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận