Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 831: Linh Bảo Thiên Tôn không có Linh Bảo

"Chương 831: Linh Bảo Thiên Tôn không có Linh Bảo.
Tứ hải thiên Đạo, cùng cái loại ý chí thiên đạo cuối cùng được tìm ra từ vô số pháp tắc ở nơi Vạn pháp kết thúc, đều không giống nhau. Cái sau là lực lượng được hình thành từ vô số ý chí tiêu cực hội tụ lại, cái trước chỉ là vô số pháp tắc chung lại trong khu vực bao la này, là hệ thống quy tắc vô ý thức.
Tin tức được truyền đến là của Hàn Tín.
"Đại khái thì là, bên kia không nghe lời."
Giọng nói lười biếng của gã đàn ông đổ đốn truyền đến: "Chúng ta đã phá vỡ thế cục vốn ổn định của bọn chúng rồi, cho nên, thiên đạo khí tức của Đông Hải và Tây Hải hoàn toàn không chịu giúp chúng ta, có thể nói là căm ghét tột cùng, ở chỗ này đi tiểu cũng có khả năng gặp phải cá săn mồi bay ra táp."
"Ai da, ai da, năm đó nếu ta còn trẻ mà câu cá tốt như vậy..."
"Cũng không cần phải ăn nhờ cơm nhà đại nương nữa."
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái.
Đây tính là gì, trung niên chú bác đổ đốn không theo kịp thời đại, cảm khái sao?
"Cho nên nói, là Đông Hải và Tây Hải xảy ra vấn đề..."
Vệ Uyên xoa mi tâm, đã hiểu đại khái tình huống. Khí vận của thiên đạo Tây Hải và Đông Hải, tạm thời cứ tùy tiện gọi như thế, nó là sự hội tụ của các loại quy tắc tự nhiên. Sau khi Nhục Thu và Câu Mang chết đi, khí vận thiên đạo mênh mông vốn hội tụ trên người các Thần đã tan rã, không có chủ.
Mà Bá Vương Hạng Vũ, cùng Hàn Tín, là những người trực tiếp gây ra việc khí vận sụp đổ.
Ở đây trực tiếp phải chịu suy yếu lớn.
Tương đương với việc bị thêm đầy buff bất lợi.
Thực lực bản thân mạnh mẽ sẽ bị suy yếu khoảng 30%, xui xẻo thì có thể chết tự nhiên, điều này khiến Hàn Tín và Bá Vương không thể chiếm được hai khu vực rộng lớn này. Hơn nữa, phạm vi tứ hải quá rộng lớn, vượt xa so với Nhân Gian giới.
Muốn khống chế cả hai giới, chắc chắn phải phân tán nhân lực.
Mà một khi việc điều khiển binh mã giảm xuống, thực lực đơn lẻ của danh tướng Binh gia sẽ gặp suy yếu lớn.
Sau khi giảm xuống đến một mức độ nhất định.
Bá Vương và Hàn Tín rất có thể sẽ chết tại hai vùng biển này.
Chết dưới tay các thần linh và bá chủ hải vực. Nói cho cùng, cho dù là danh tướng am hiểu dùng binh, cũng vẫn cần một lượng lớn quân đội. Danh tướng Binh gia chỉ am hiểu chiến đấu với nhóm lớn quân đội, không phải đơn đả độc đấu.
"Cho nên, hiện tại các Yêu Thần hào cường của Đông Hải vì tranh đoạt khí vận vô chủ cũng bắt đầu loạn cả lên. Tóm lại việc này giao cho ngài, chúng ta không giỏi mấy cái này."
Hàn Tín rất vui vẻ khi hất nồi thành công.
Sau đó trực tiếp offline.
Phục Hi lười biếng nhìn đạo nhân tóc trắng trước mặt, có chút hả hê nói: "Cho nên, ngươi định tự mình đi sao? Ta thấy ngươi mới là người nguy hiểm nhất đấy."
"Nhục Thu và Câu Mang đều chết dưới tay ngươi."
"Bây giờ đến Đông Hải và Tây Hải, quy tắc của hai bên sẽ coi ngươi là địch, căn bản không có khả năng nghe lời. Nơi này không giống như nơi Vạn Pháp kết thúc, nơi đó có ý thức, ngươi có thể giao tiếp. Còn cái này vô ý thức, chỉ có phản hồi đơn thuần, ngươi không cách nào giao tiếp được."
Vệ Uyên không để ý Phục Hi khiêu khích.
"Ta đương nhiên có biện pháp."
Phù lục 【 Tề Thiên Đại Thánh 】 trong tay sáng lên, sau đó ném thẳng ra, phù lục Thiên Đình bao phủ nhân gian, tìm được Vô Chi Kỳ sông Hoài, để lạc ấn xuyên phá không gian, rơi vào thủy vực sông Hoài của Vô Chi Kỳ.
"Trang bị tân thủ, chuẩn bị xong thì xuất phát thôi."
Lúc Vô Chi Kỳ cảnh giác, đã nghe được câu nói này.
Buông cây gậy trong tay ra, tò mò nhìn ấn ký trước mặt.
Sau khi phát giác Vệ Uyên rời đi, liền đưa tay cầm mặt nạ ấn ký, bên trong mặt nạ là quyền năng được Hốt Đế luyện chế, chỉ trong nháy mắt, khí tức bề ngoài của Vô Chi Kỳ đã có biến hóa, bộ lông trắng ban đầu trong chốc lát đã phảng phất như nhiễm ánh vàng rực rỡ lúc thiên địa mới sinh, biến thành màu vàng thuần khiết.
Hình dáng và tướng mạo đều thay đổi.
Vệ Uyên thu tầm mắt, nhìn về phía Phục Hi, vung tay áo đứng dậy, nói: "Tóm lại, ở Đông Hải, chỉ cần không ra tay với Nhục Thu và Câu Mang là được đúng không? Chỉ cần là sinh linh thuộc thủy, đều có thể được thiên đạo khí tức chủ động quy phục..."
"Không có ý thức chủ quan, chỉ có bản năng, ngược lại là dễ xử lý..."
Phục Hi nhíu mày: "Vô Chi Kỳ?"
"Thần có danh tiếng lớn quá, có thể sẽ phiền phức."
Những kẻ nổi danh thời thượng cổ không thể không có địch nhân.
Đạo nhân tóc trắng cụp mắt, 【nhìn thấy】 bên dưới sông Hoài, 【nhìn thấy】 Vô Chi Kỳ bởi vì không có ai quan sát, hóa thành bộ dáng Tề Thiên Đại Thánh, sờ sờ giáp trụ, sờ sờ Hoài Côn được một tầng ánh sáng vàng bao phủ, hết sức vui mừng, vì không ai quan sát nên đã cười lớn, vung vẩy trường côn, khuấy động sông Hoài.
Cũng giống như lúc không có ai ở trong phòng tắm, các ông vua thích hát nhạc hiện đại...
Vệ Uyên mỉm cười, năm ngón tay nắm chặt.
Một màn này trực tiếp được ngưng kết ở cấp độ 【năm tháng】, sau đó được tách ra sao chép.
Nói cách khác, một phần hình ảnh trong khoảng thời gian này đã được sao chép lại.
Sau đó cất giấu trong dòng sông thời gian.
Sự đốn ngộ của dòng sông thời gian, về mặt sức chiến đấu không có quá nhiều tăng lên rõ ràng, nhưng ở phương diện quỷ dị khó lường, huyền diệu khó tả, lại tăng lên không ít, đúng là một năng lực rất tiện lợi a…
... ... ...
Ý thức của Vệ Uyên quay về Nhân Gian giới. Trong tình huống đặc thù, hắn để lại tin nhắn cho Giác, nói mình cần phải đi một chuyến, nhờ nàng tạm thời lo liệu bên này. Sau đó nhấc lên những đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn, chocolate, bánh trứng, kem tươi, coca cola, bánh gato, nhét vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
Cảm nhận được khí tức của lão bất chu toàn.
Dù là tuyển thủ thiên cơ thất bại như Vệ Uyên, vẫn có thể phát hiện ra sự bất toàn của lão rất rõ ràng.
Nói là tôn hiệu trụ trời, chẳng lẽ là vì khí tức của lão già này là thứ dễ bị phát hiện nhất giữa đất trời sao?
Cũng giống như một cây cột vậy.
Vệ Uyên nhủ thầm, rồi một cước mở cửa.... ... ... ...
"A, tiểu tử kia rốt cuộc đã đi đâu, lâu như vậy rồi không thấy bóng người..."
Lão bá Bất Chu Sơn vẫn là bộ dạng áo quần có chút rách rưới, há miệng ăn những hải thú đã qua nấu nướng, hải thú này không có gai, thịt mập mạp, cảm giác ăn vào rất tốt, có điều ăn nhiều thì có chút dính, những món ăn được ướp gia vị đơn giản và những rau quả tươi có kích thích vị giác, sẽ giải quyết tốt vấn đề này.
Ở trên hải vực, có một loại yêu thú cấp thấp hơn, thường được ngư dân dùng để thay thế loại hải thú này. Nhưng mà cảm giác tốt của vật kia là do trộn lẫn một lượng lớn dầu, người ăn xong thường phải trải qua một khoảng thời gian đau đớn khổ sở lúc đi vệ sinh.
"Lão bá, ngươi nghĩ ta như vậy sao?"
Một giọng nói đáp lại.
Lão Bất Chu Sơn ngẩng mắt, vung tay một chưởng ra, năm ngón tay hơi cong, hướng xuống dưới tóm lại.
Một tay khác nắm lại thành quyền, va vào lòng bàn tay của lão bá.
Kình khí tràn lan xé rách một vết nứt lớn ở trên hải vực, khiến cho dòng nước lớn ào ạt đổ xuống, phát ra tiếng nổ như sấm rền. Những hạt nước nhỏ vỡ tan trong không trung, như một làn sương mù bao phủ. Bất Chu Sơn thu tay phải về, nói: "Cũng không tệ lắm..."
Vệ Uyên toàn thân áo đen, tóc trắng buộc đuôi ngựa, nhả rãnh nói: "Mấy ngày không gặp, hỏa khí của lão bá lớn thế?"
"May mà ta còn mang đồ tốt đến."
Lão bá hừ một tiếng.
Đồ tốt sao?
Dù sao mình cũng chỉ tiện tay mang theo.
Chủ yếu là muốn cho Oa Hoàng ăn mới đúng chứ...
Vệ Uyên lấy từ Tụ Lý Càn Khôn những món ăn vặt đã chuẩn bị sẵn, trong đó có không ít đồ nhờ Phượng Tự Vũ trợ giúp. Tiểu Phượng Hoàng rất hào phóng vung tay, chi viện cho Vệ quán chủ nghèo khổ. Vệ Uyên vào lúc này mới đột nhiên cảm thấy một chút gì đó.
Tiền lương của mình... từ đặc biệt tổ hành động bên kia có thể lĩnh một phần.
Kỳ thực không tính là ít, thậm chí với người bình thường còn là không tệ.
Nhưng, nhưng cơ bản toàn bộ đều biến thành đồ ăn.
Trong viện có nhiều miệng ăn như vậy, Vodka nương nương phải vẽ manga, Drowner phải ra ngoài làm công phụ giúp gia đình.
Thiếu nữ áo trắng không nói thêm gì, tính cách của nàng bây giờ khác với lúc Vệ Uyên mới gặp. Dường như theo tuổi tác, tính cách nàng đang trở nên ôn hòa. Nếu quá trình này có thể coi là sự trưởng thành thu nhỏ của Oa Hoàng, vậy thì sự biến hóa tính cách của thiếu nữ tuyệt đối là do có một ông anh cặn bã rắn rưởi khiến người ta đau đầu.
"Cho, đây là bánh ngọt đặc trưng của Thần Châu, còn có cả chocolate, cả bánh gato nữa..." Thiếu nữ áo trắng nói lời cảm ơn, sau đó đưa tay nhận lấy điểm tâm.
"Không phải ngươi rất thích chocolate sao."
"Bánh hoa sen ăn ngon."
Thiếu nữ bưng bánh ngọt ăn từng chút một, đạo nhân tóc trắng ngồi ở một bên, mái tóc trắng rũ xuống, yên tĩnh quan sát, những tạp niệm bực bội trong lòng từng chút một bình tĩnh lại. Chỉ có lúc này Vệ Uyên mới thấy rõ được giá trị tồn tại của Mukbang, nó có thể sinh ra một chút cộng minh giữa bản thân với tên cặn bã rắn rưởi kia của Phục Hi.
A, đút Oa Hoàng, thực sự là quá chữa trị rồi...
Đạo nhân tóc trắng ôn hòa đưa đồ ăn vặt mà mình dùng tiền lương mua được đến.
Cho nên, mới muốn bảo vệ Oa Hoàng không bị ma trảo của Phục Hi ảnh hưởng.
Tư cách đút Oa Hoàng, chỉ có ta mới có!
Phục Hi, tên rắn rưởi ngươi cút đi.
Vệ quán chủ xoa mi tâm, đè cái ý nghĩ mà ngay cả mình cũng thấy cặn bã này xuống. Lão bất chu toàn há to miệng nhai điểm tâm ngọt, thấy quá ngấy, liếc qua đồ ăn vặt xung quanh, phát hiện tên tiểu tử tóc trắng kia cho mình ăn những đồ ăn vặt mà Oa Hoàng không thích, tức giận đến khóe miệng giật một cái.
Mãi đến khi Vệ Uyên từ trong tay áo lấy ra hai vò rượu do nhân gian sản xuất, trên mặt lão bất chu toàn mới tươi cười. Nhìn lão bất chu toàn ngửa cổ tu rượu, rượu kia như dòng sông bị nuốt vào, khóe mắt Vệ Uyên giật giật. Tiền lương của hắn, đều nướng sạch vào đây hết rồi...
Vệ quán chủ nghèo khó, đến nỗi nghèo đến thiên cơ thuật cũng mất đi hiệu quả luôn rồi.
"Bất quá, bên tứ hải, ngươi định xử lý thế nào?"
Lão Bất Chu Sơn uống rượu ăn thịt, nói: "Muốn lão phu ra tay, cũng được, bất quá sau này lão đầu tử phải đi, giúp ngươi một lần coi như là duyên phận." Vệ Uyên nói: "Chuyện của Đông Hải Tây Hải, ta có phương pháp giải quyết của mình."
Vệ Uyên năm ngón tay nắm chặt, từ chỗ này ném về chỗ Vô Chi Kỳ ở nhân gian một dấu chấm câu.
Tiện thể cho Vô Chi Kỳ theo cảm ứng đến nơi này.
Đến Đông Hải, tham dự cái gọi là tranh giành khí vận.
Sau đó năm ngón tay khẽ nhếch lên, một lạc ấn từ từ nổi lên, hắn mỉm cười nói: "Cái này là ấn Linh Bảo, nếu lão bá ngươi muốn giúp ta, chi bằng cầm cái ấn ký này?"
Bất Chu Sơn nghi hoặc nhìn đồ vật đó, nói: "Không ảnh hưởng đến việc ngươi tạo ra chứ?"
"Có hạn chế gì không?"
Vệ Uyên nói: "Không có hạn chế gì, coi như là cùng có lợi."
Hắn nói qua một lượt hình thức hệ thống phù lục thiên đình, rồi cầm ấn phù này, xem nó như một tiết điểm của trận pháp, cho đại trận này thêm độ cao vị cách, và nhận được sự gia tăng ngược từ hệ thống phụ lục trong những tình huống đặc thù, có mặt nạ che giấu khí tức, không cần phải lo lắng bị lộ thân phận thật.
Thực tế là, không có bất kỳ sự lo lắng nào có thể hạn chế được Bất Chu Sơn.
Thời khắc đó 36 ngày, lão Bất Chu Sơn khi hưng thịnh chỉ cần 3 hơi thở là có thể đập nát.
Chống trời, định hết thảy trật tự pháp tắc.
Cho dù trong thần thoại truyền thống Thần Châu, Bất Chu Sơn cũng không thuộc bất cứ hệ thống nào, Bất Chu Sơn thần cường đại đến mức trong truyền thuyết thần thoại không hề xuất hiện, cũng có thể do xui xẻo mà không có cách nào xuất hiện…
Lão ta xem xét qua một hồi, tựa hồ không có gì, liền tiện tay nhận lấy ấn ký, bỏ vào trong túi một cách qua loa.
Vậy coi như là đồng ý.
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra. Vậy là bản thân tạm thời không cần ra mặt, lão bất chu toàn trấn giữ cơ sở 36 ngày, sẽ không để hệ thống sụp đổ. Phục Hi trấn giữ thiên cơ khí vận hệ thống phù lục Thiên Đình, ít nhất nhìn qua vẫn còn nội tình cổ xưa.
Ân, nhưng mà đây tính là gì...
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nguyên thủy.
Đạo Đức Thiên Tôn không có đạo đức.
Linh Bảo Thiên Tôn không có Linh Bảo.
Hai nắm đấm thép của lão già kia đã đập nát thiên hạ, căn bản không có thứ gì gọi là Linh Bảo. Một cái tát của Bất Chu Sơn Thần, là ác mộng của bao nhiêu thượng cổ thần linh. Hoàn toàn không cần thứ Linh Bảo gì cả. Vệ Uyên cảm nhận được Vô Chi Kỳ đã bay đến rất nhanh, đã tiến vào khu vực Đông Hải.
Là thần linh thuộc thủy, lại thêm sự thanh bạch, ít nhất trong cảm ứng thiên đạo của Đông Hải, là trong sạch.
Vô Chi Kỳ trong nháy mắt đến, đã phân đi một bộ phận khí vận của thiên đạo Đông Hải.
Hệ thống phù lục Thiên Đình tự nhiên khuếch trương ở nơi này. Lão Bất Chu Sơn cảm thấy dị thường ngay lập tức, nhận biết sự thay đổi của mình, có được một tia gia trì, Vệ Uyên nói: "Nơi này tạm thời giao cho lão bá ngươi, ta phải đi một chuyến Cửu U."
Có Bất Chu Sơn ở đây.
Lại thêm việc sau khi hệ thống phù lục Thiên Đình đến, tầm mắt Phục Hi có thể để ý đến đây.
Oa Hoàng ở trong tuyệt đối an toàn.
Sau đó, đi Cửu U tìm bản thể của Chúc Cửu Âm, rèn luyện mảnh vỡ trời xanh.
Sau này, sẽ có thể đi một chuyến Nam Hải, tìm Chúc Dung. Nếu có thể nhờ Thần giúp rèn luyện pháp bảo thì sẽ tốt hơn, như vậy, năng lực hộ thân tăng lên. Lại thêm tứ hải bị hệ thống Thiên Đình phù lục Thần Châu chiếm cứ, có thể đi biển hỗn độn.
Đi cứu 【Hậu】.
Và, chứng kiến nơi cuối cùng của hồn thiên."Chúc Cửu Âm, ta đến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận