Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1143: Thông Thiên, quy vị!

Chương 1143: Thông Thiên, trở về vị trí!
Nam Hải Uyên.
Khai Sáng trơ mắt nhìn Bạch Trạch bên kia bị Bạch Trạch ép cưới.
Bạch Trạch mặc trường sam nho nhã, khí độ văn nhã như một thân sĩ cầu hôn tao nhã, quỳ một chân xuống, sau đó cuồng nhiệt, hai tay nắm chặt tay Bạch Trạch thật, không buông, còn sinh vật thể áo lam tóc trắng, mắt đỏ như ngọc thì mặt mày đen lại, tránh cũng không thoát.
Một chân mang giày đạp mạnh lên mặt Bạch Trạch kia.
Rồi dùng sức ra.
Mạnh đến mức không thể tránh được!
Trong tay Bạch Trạch kia dường như có một luồng kình khí róc rách mà cứng cỏi, khiến Bạch Trạch căn bản không đi nổi.
Bạch Trạch đỉnh phong thời kỳ nắm giữ đủ loại kỹ năng, vị cách của bản thân chính là trạng thái bình thường của bậc thang thứ hai dưới thập đại đỉnh phong, đau xót phát hiện, sau khi bản thân rời đi, công thể lại hăng hái cố gắng, bỏ ra trọn năm ngàn năm, mạnh mẽ tăng lên từ nhóm mạnh nhất của bậc thang thứ hai lên bậc thang thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong.
Mà đây cũng là những lời công thể kia nói. [Đạo lớn sắp thành, tu thành chính quả]!
Bạch Trạch giận dữ đạp hắn.
Đối phương không những không thấy đau khổ khó chịu mà còn mặt mày tràn đầy cuồng nhiệt vui vẻ.
Bạch Trạch tâm tình sụp đổ.
Đây là đang đánh ngươi đấy! Đang đánh ngươi đó!
Chứ không phải ban thưởng cho ngươi!
Ngươi đừng lộ vẻ mặt sung sướng đó được không hả!
Bạch Trạch tức giận, quay sang thấy Khai Sáng, Khai Sáng chẳng những không giúp còn ngồi đó, không biết móc từ đâu ra một chai Cocacola, cái "bốp" mở ra, vui vẻ đổ Cocacola vào ly chân cao, điện thoại thì phát nhạc đám cưới.
Khai Sáng nhấp một ngụm Cocacola, ngẫm nghĩ nói: “Thật ra đơn giản thôi mà.”
"Cùng lắm thì ngươi theo hắn."
"Yandere lại hăng hái như vậy, ý ta là, công thể đó, không phải rất tuyệt sao?"
“Trong khi không có ngươi, công thể của ngươi đã cố gắng bế quan, không những đưa cảnh giới của mình lên bậc thang thứ nhất dưới đạo quả, còn liên thủ với Chúc Dung lừa đạo quả thật, sáng tạo Âm Dương Sinh Tử Luân cơ sở, mưu lược cũng gọi là thượng thừa, lại thông hiểu nhiều kỹ năng, đa tài đa nghệ. À... trước đó ta không hiểu sao hắn lại giúp Chúc Dung.”
“Giờ thì rõ rồi.”
Khai Sáng vỗ tay tán thưởng: "Nơi sinh tử luân hồi sẽ sản sinh đạo lớn mới, đạo quả mới."
"Hắn viện trợ Chúc Dung không phải vì đại nguyện của Chúc Dung."
“Mà là hắn muốn tìm cơ hội đắc đạo mới!”
"Chỉ cần tu thành cảnh giới đạo quả thì quá khứ hiện tại tương lai, các 'ta' hợp nhất, tồn tại vĩnh cửu, như vậy hắn không còn là công thể của ngươi mà là tồn tại độc lập, như vậy câu 'đợi ta tu thành chính quả, bản thể ngươi gả ta cũng rất hợp' có nghĩa là như vậy, ha ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế, hắn không hề tuân theo ước nguyện to lớn của Chúc Dung.”
"Đại nguyện của hắn là ngươi! Bạch Trạch!"
“A ha, một công thể có thể chống lại cảnh giới thứ hai dưới thập đại đỉnh phong, bỏ ra năm ngàn năm bố cục mưu đồ.”
"Nếu không phải thằng nhóc Vệ Uyên ngăn một tay, nếu không phải Trọc Thế Đại Tôn còn thủ đoạn, có lẽ đã xong rồi!”
"Ha ha ha, gặp người như vậy, ngươi còn do dự gì nữa Bạch Trạch."
Khai Sáng đáy mắt đầy vẻ trêu tức nghiền ngẫm: "Dù sao Thần là công thể của ngươi, miễn cưỡng cũng có thể xem như phân thân của ngươi."
"Ngươi gả cho hắn."
"Cùng lắm cũng chỉ là chuyện khinh nhờn mà thực ra cũng không hẳn là không được..."
Ầm!
Một ngọn núi lao thẳng xuống chỗ đó.
Khai Sáng quét tay áo.
Ánh kiếm bắn ra trực tiếp xoắn nát ngọn núi đó!
Xuất thủ vậy mà là công thể của Bạch Trạch.
"Ta không cho phép ngươi vũ nhục bản thể!"
Công thể Bạch Trạch mang dáng vẻ văn sĩ nho nhã gầm lên: "Cái gì là khinh nhờn!"
"Bản thể là hoàn mỹ vô khuyết!"
Bạch Trạch: "..."
Khai Sáng bỏ chai Cocacola xuống, lắc đầu, quay người thì Phân Quang Hóa Ảnh, lập tức đã tới trước mặt công thể Bạch Trạch, ra chiêu tinh diệu phi phàm, phiêu miểu như cô hồng, khó dò, chỉ mấy chiêu đã bắt được công thể Bạch Trạch ở cảnh giới thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong.
Khai Sáng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng lại tràn đầy tự tin.
Quả nhiên, kẻ quái thai dưới cảnh giới đạo quả, giống như Vệ Uyên năm xưa, quả nhiên chỉ có mình hắn mà thôi.
Tý nữa thì bị làm cho mất cả tự tin.
Khai Sáng trực tiếp vung tay phong tỏa mười phương trong ngoài, rồi ném công thể Bạch Trạch đã bị làm cho bất tỉnh vào, nói: "Bất quá, ta từng chứng kiến phân thân bạo động và tạo phản, nhưng đây là lần đầu tiên thấy loại phân thân này, không chỉ có thất tình lục dục mà còn có khả năng tu hành và học tập, lại còn biết bày mưu."
"Mà cái bố cục này còn nhắm tới cả cảnh giới đạo quả."
"Ngươi đã làm cách nào mà tạo ra được thứ này?"
Bạch Trạch áo lam tóc trắng, mắt đỏ như máu ném giày về phía Nam Hải.
Chân trần giẫm lên đất, sắc mặt cứng đờ.
Sau đó vô thức dời mắt: "Khụ khụ, thì là thế này, à, đột nhiên nhớ ra còn vài chuyện chưa xong, chúng ta bàn sau, giờ nên tranh thủ thời gian tìm cơ hội thu hồi công thể đã." Nói rồi quay người định rời đi, nhưng một bàn tay từ trên trời giáng xuống, túm lấy đầu Bạch Trạch, Khai Sáng nói: "Nói."
Bạch Trạch hít một hơi: "Hít.. Hô..."
"Buông tay buông tay."
"Mẹ nó muốn chết muốn chết, đầu muốn nát mất."
Khai Sáng buông tay ra.
Bạch Trạch mới miễn cưỡng nói: "Là sách do Thương Hiệt viết trước khi chết, mà quyển sách này lại do tên nhóc Vệ Uyên viết."
"Trong đó có một phần thuật là do lĩnh ngộ cảnh giới của Vệ Uyên lúc đó, ta diễn biến từ đó ra một pháp môn siêu thoát, ... chém thất tình, vỡ lục dục, chém ra tam thi, đoạn tuyệt dục vọng."
"Ta biết hết, nhưng cũng đoạn tuyệt hết."
“Để tự mình không bị vướng bận vào cảnh giới.”
Khai Sáng nghe có vẻ lạ lùng.
Đến cuối thì ngẩng đầu, thất thanh nói: "Mẹ nó, ngươi! Ngươi đã chém hết thất tình lục dục của mình? !"
"Vậy cái đó không phải công thể của ngươi!"
“Mà là tam thi của ngươi!?”
… … …
Vệ Uyên biến hóa khí cơ thanh trọc của bản thân, trong nháy mắt đã tới trọc thế.
Sau đó che đậy nhân quả của mình.
Bởi vì đặc tính nhân quả, mấy lần Vệ Uyên náo loạn ở trọc thế đã để lại không biết bao nhiêu vết tích, đối với nhân quả đứng đầu mà nói đều là những neo điểm không thể sơ sót, nhất là việc trước đây từng truyền đạo cho thân thể Hồn Thiên, tình bằng hữu cũ và công lao truyền đạo này rất chặt chẽ, dù là Trọc Thế Đại Tôn cũng tùy tiện không thể rung chuyển.
Thêm nhân quả che chắn, càng không có chút vết tích nào.
Vệ Uyên khóa chặt vị trí thân thể Hồn Thiên.
Chỉ là đến nơi, Vệ Uyên thấy thân thể Hồn Thiên chỉ ngồi ở khu vực mà Trọc Thế Đại Tôn dành cho thần xác, rõ ràng, dù đã qua một thời gian không ngắn, thân thể Hồn Thiên vẫn không hề tu hành «Thượng Thanh Linh Bảo Đại Động Chân Kinh» mà Vệ Uyên đã để lại trước đây.
Vì liên hệ với Hồn Thiên, hắn không biết mình là ai, đang ở trong trạng thái mơ hồ tự nhận thức. Trước đó Lữ Phượng Tiên muốn danh tự, hình như hắn đã chọn [trời xanh].
Vệ Uyên có điều suy nghĩ.
Không lập tức ra ngoài mà chỉ ngồi đó nhìn thân thể Hồn Thiên, định quan sát xem khoảng thời gian này hắn đã trải qua như thế nào. Nhưng vượt quá dự tính của Vệ Uyên một chút, thân thể Hồn Thiên không có chút ý thức nào, thật như một cây binh khí, mặt không cảm xúc ngồi đó suốt cả ngày.
Không cần hô hấp.
Cũng chưa từng có ý định Thần tưởng đến yếu quyết của đại động chân kinh.
Giống như một kiện binh khí.
Nhưng Vệ Uyên cảm nhận được thân thể Hồn Thiên kịch liệt giãy dụa và xoắn xuýt trong lòng, nỗi đau khổ không biết mình là ai nhưng lại có rất nhiều ký ức, hắn cảm thông với những gì đã xảy ra trong trí nhớ, nhưng lại rõ ràng, người trong trí nhớ không phải hắn, những hảo hữu vui vẻ nói chuyện với nhau thuộc về người đó, thuộc về Hồn Thiên.
Bởi vậy lại càng tăng thêm nỗi đau khổ giãy dụa.
Đạo nhân tóc trắng thở dài.
Thân thể Hồn Thiên ở phía trước khoanh chân từ từ nhắm mắt, còn Vệ Uyên thì ở phía sau cảm khái không nói.
Hắn không phải người giỏi giao tiếp, lại càng không am hiểu an ủi người khác.
Ngồi đợi cả ngày, thân thể Hồn Thiên không hề hô hấp, không hề vận chuyển đại động chân kinh, Vệ Uyên lại thấy có chút phiền muộn, như vậy làm sao mà độ hóa, Hồn Thiên từng nhắc Vệ Uyên giúp trông chừng ý thức mới của thân thể Hồn Thiên, nhưng giờ thân thể Hồn Thiên như đá, không một lời, dù đã được truyền chân kinh cũng không muốn tu hành.
Đây là bị cú sốc lớn làm đứng lại rồi.
Trong giới tu hành, đây là mặc kệ, không thiện không ác, không đạt được gì, chứ không phải là vô vi của Đạo môn.
Cuối cùng thì hắn cũng đã biết, vì sao trong cái tương lai kia thân thể Hồn Thiên lại bị Trọc Thế Đại Tôn khống chế.
Không khác, chưa từng phá được tâm ma!
Vây khốn hắn không phải là thần thông bên ngoài, đại pháp của trọc thế, chí ít không chỉ vậy.
Mà là xuất phát từ nội tâm hắn.
Lúc Vệ Uyên rối bời phức tạp, chợt phát giác có vài luồng khí tức tới gần.
Có chút ngẩng đầu.
Đạo nhân không hứng thú sinh ra mâu thuẫn xung đột với các cường giả trọc thế nên che đậy khí tức của mình.
Người đến là vài tôn Thần Ma, khí diễm ngút trời, mặt mày cảnh giác, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ.
Xem ra do bản thân vượt nhân quả tới đây, dù che đậy khí tức, nhưng vẫn tạo ra những gợn sóng đối với đại đạo trọc thế, và có lẽ chính là do tuyệt đại bộ phận lực lượng bị thu lại, chỉ để lại một chút dấu vết nhỏ nên khiến nhóm Thần Ma tuần tra của trọc thế hiểu lầm là kẻ địch xâm lấn bình thường nên mới tìm đến, mà không biết người tới là cường giả cỡ nào.
Các Thần dùng chí bảo trong tay tuần tra khắp nơi nhưng không thu hoạch gì, đành phải oán hận thu ánh mắt.
Nhưng không rời đi.
Ánh mắt các Thần nhìn sang thân thể Hồn Thiên thờ ơ bên cạnh, một Ma Thần liếm môi, trong đáy mắt thoáng chút tham lam nói: "...Các huynh đệ có muốn thử hút trọc khí bên trong binh khí này không, cái này là thứ chỉ Đại Tôn mới có thể tự chế tạo, dù chỉ một chút lực lượng tiết ra thôi cũng đủ để chúng ta tiến mạnh."
Một Ma Thần bên cạnh cau mày: "Ngươi không sợ nó phản công sao?"
Ma Thần kia cười lạnh: "Nó á? Chẳng qua chỉ là một món binh khí... huống hồ còn có ngọc phù Đại Tôn cấp, dù không điều khiển được thì cũng đủ để nó đóng băng, không dùng được cả công thể, mà không có cả linh trí, nó chỉ là một món binh khí thôi."
“Năm xưa thống lĩnh đại nhân không phải cũng nhờ trông coi món binh khí này và hút trọc khí sao.”
“Chỉ mất hơn nghìn năm mà đã từ chiến sĩ bình thường lên đại thống lĩnh một phương.”
Các Ma Thần khác cũng bắt đầu chần chừ, nhìn nhau.
Vẫn không kìm được sự dụ hoặc của việc tăng tiến, trong trọc thế ham lợi như vậy, cũng nhiều Ma Thần bằng lòng mạo hiểm, có lẽ cũng bởi các Thần tới tham gia đội hộ vệ nguy hiểm này chính là vì mục đích này, ngày xưa không có cơ hội, hôm nay gặp chuyện đột phát, mới đến được đây, lần sau không biết phải bao năm nữa mới có cơ hội.
Cơ hội thế này, tự nhiên không thể bỏ qua!
Lúc này họ tế ra ngọc phù, ngọc phù khiến công thể thân thể Hồn Thiên đình trệ, không còn vận chuyển nữa, đây là vì Thần thể là do Trọc Thế Đại Tôn rèn luyện ra.
Nếu bị đối phương rèn luyện, vậy thì đương nhiên sẽ bị đối phương khắc chế.
Cũng giống như những Thần Ma trọc thế sau này dám khống chế thân thể Sơn Thần của Vệ Uyên.
Thân thể Hồn Thiên bị khống chế, hai mắt tĩnh mịch, ý thức của hắn mới được sinh ra, giờ nhớ lại hình ảnh căn cơ của bản thân bị hút đi, là một thanh binh khí, dù có mạnh mẽ thế nào mà không có ý chí, cũng không đáng sợ, trước khi ý thức của hắn thức tỉnh bởi vì Vệ Uyên thì đã trải qua không biết bao nhiêu lần bị hút nội tình rồi!
Nỗi đau khổ và phẫn nộ do công thể hút nội tình suốt hàng trăm, hàng nghìn năm gần như đồng thời phun trào trong hồi ức!
Ký ức khi còn sống chính là kinh nghiệm, mà cảm xúc sinh ra trong kinh nghiệm lại làm nổi bật bản thân.
Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên phẫn nộ và hoang đường!
Phẫn nộ vì lũ yếu kém lại dám như thế!
Hoang đường là ——
Bản thân mạnh mẽ vậy mà lại không thể phản kháng, không thể phản kháng!
Không cam lòng! Không cam lòng!
Công thể của trọc thế bị khắc chế.
Thân thể Hồn Thiên tùy ý chưa từng sinh ra giận dữ, thậm chí cơn giận mà chính bản thân chưa từng cảm thấy bộc phát ra, vừa mới mẻ lại chân thực, thứ này không còn là thứ của Thần trước đây, mà là ý nghĩ của bản thân dâng lên, cái lồng giam vây khốn hắn nhất thời vỡ vụn.
Điên cuồng điều động lực lượng tiềm tàng trong thân thể.
Dù công thể của trọc thế bị khắc chế——
Nhưng vẫn có một luồng thanh khí lưu chuyển, biến hóa trong cơ thể hắn.
Từ từ bơi lội.
Sau đó dường như thức tỉnh, dường như tức giận, bắt đầu lưu động.
Thượng Thanh tông đại động chân kinh!
Giờ phút này, tự động vận hành ——
Cùng lúc đó ——
Nhân Gian Giới.
Cửa Thượng Thanh tông rung chuyển dữ dội.
Trên cùng tổ sư đường, ánh sáng lấp lánh rực rỡ bỗng nhiên bùng lên, mênh mông rộng lớn, kéo dài không dứt.
Không viên mãn đã trở về.
Linh Bảo tự nhiên hóa sinh, Thông Thiên quy vị!
PS: Hôm nay là chương đầu tiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận