Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 944: Đạo quả 【 chân thực 】!

Thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, người mặc bộ quần áo giao nhau giữa màu đỏ thẫm và vàng nhạt, trên trán mang theo vẻ oai nghiêm, sự phóng khoáng hùng vĩ hòa quyện cùng vẻ nho nhã ôn hòa, hơn nữa, còn có một loại lực lượng kinh khủng làm tan chảy cả nhân quả của Vệ Uyên. Thiêu đốt hết thảy sinh linh, tiêu diệt nhân quả. Hỏa Thần, Chúc Dung."Thật là ngươi..." Vệ Uyên thu tay phải về, kinh ngạc khôn cùng: "Ngươi vẫn còn nhớ..." Chúc Dung chắp tay nói: "Chuyện năm đó, ơn cứu mạng, Chúc suốt đời khó quên, ta còn muốn nói cảm tạ huynh đã giúp một tay, nếu không, vợ con ta có lẽ đã..." Giọng vị Thần có chút nghẹn ngào. Mạnh mẽ trấn tĩnh tinh thần, nói: "Mặc dù sau đó nàng vẫn bỏ ta mà đi, nhưng là thiếu chút nữa thì mất rồi. Chuyện này vẫn phải cảm tạ huynh." "Nhưng mà tại sao ngươi lại ở đây?" Chúc trên mặt ẩn chứa vẻ ngập ngừng và lo lắng, muốn nói lại thôi, Vệ Uyên thở dài. Cây cờ đen tuyền thu vào tay áo, nói: "Là muốn hỏi chuyện A Huyền sao? Ừ, là Trường Cầm và tiểu Phượng Hoàng kia." Vệ Uyên trước đó đã lần theo nhân quả từ vết tích hỏa diễm nơi mi tâm của A Huyền, thấy Hỏa Thần Chúc tự tay đánh Thái tử Trường Cầm cùng Phượng Tự Vũ xuống phàm trần, nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Chúc. Quả nhiên là có ẩn tình. Hỏa Thần Chúc Dung nói: "...Đạo hữu đã nhìn ra." Trong mắt vị Thần ẩn chứa hi vọng: "Bọn họ có thể tìm được đạo hữu sao?" Vệ Uyên gật đầu nói: "Không sao." "Phượng Tự Vũ sống rất tốt, còn A Huyền cũng đã nhập môn hạ của ta.""Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Mặt Hỏa Thần Chúc Dung nở một nụ cười hiền hòa, mang theo chút áy náy và cuối cùng cũng trút được gánh nặng, Vệ Uyên ngập ngừng rồi hỏi: "Hắn lưu lạc thế gian lâu như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối ở vào trạng thái mất trí nhớ." Chúc Dung trầm mặc hồi lâu, cười khổ nói: "Là ta làm phong ấn đó, cũng là ta để lại." "Ta không muốn hắn nhớ lại những chuyện này." "Cũng là vì tốt cho bọn hắn... Nam Hải, Nam Hải xuất hiện dị thường cực lớn." Mặt Chúc Dung hiện lên vẻ phức tạp tột độ, chậm rãi nói: "...Dù thế ta chiếm cứ Nam Hải, ta đi trước một bước có được ấn tín của Trường Cầm và tiểu Phượng Hoàng kia, cũng bị mê hoặc rồi." "Khi đó, ta gần như đã bị thay thế, còn Trường Cầm thì không phân biệt được ai là ta thật." "Cái trọc khí ăn mòn kia dần dần quấy nhiễu nhận thức của hắn." "Cứ tiếp tục như vậy, Thần sẽ không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả, không phân rõ chân thực cùng hư ảo, cuối cùng linh tính triệt để sống trong hư ảo, mà nhục thân thì trở nên điên cuồng, linh tính của hắn cho rằng mình đang cùng địch nhân chiến đấu nhưng thực tế hắn lại đang giết con dân mình." "Hắn nghĩ rằng, phía trước là nơi an toàn, nhưng kỳ thực đó là biển lửa nóng bỏng." "Ta không thể để cho con trai ta trở thành kẻ điên." "Không thể." Trên mặt Chúc Dung hiện lên vẻ đau khổ cùng tột cùng. Giống như năm xưa cha con cá nhỏ, khi bị yêu ma hóa. Vệ Uyên phức tạp. "Quyền năng của chân thực và hư ảo, thứ này thuộc về ai?" Cũng như thanh khí chi thế có Nữ Oa, những tồn tại không thể xuất hiện trong trọc thế. Trong trọc thế cũng có thập đại đỉnh phong mà thanh khí không có. Chân thực hư ảo. Quỷ dị vô cùng. Có lẽ ngươi cho rằng đang ăn cơm cùng gia đình, nhưng người ngoài nhìn lại thì thấy ngươi ở trong bãi tha ma, trong chén toàn là bạch cốt thối rữa và côn trùng, ngươi nghĩ rằng đang anh dũng giết địch, nhưng thực tế có lẽ ngươi đang lao vào một viện dưỡng lão đầy người già, cầm rìu chữa cháy. Và bước tiếp theo, thứ này càng thêm quỷ dị, khó lường. Rốt cuộc thì cái gì là thật? Người khác thấy ngươi là thật, hay nhận thức của chính ngươi mới là thật? Không thể suy nghĩ sâu xa, không thể đo lường, đó là con đường cuối cùng, tràn đầy tuyệt vọng, quỷ dị, điên cuồng. Thanh khí chi thế không thể sinh ra loại tồn tại này. Đó là vô số nỗi đau khổ và điên cuồng, Quy Khư hội tụ ở trọc thế rồi diễn hóa thành đạo quả. "Nguyên lai, chính là thứ này đã cùng Hỏa Thần trọc thế liên thủ xâm nhập Nam Hải?" "Còn ngươi thì..." Chúc Dung cười khổ: "Ta, ta bất cẩn một chút đã bị nó ám hại rồi." Vệ Uyên hơi nhíu mày, rồi lông mày giãn ra, kinh ngạc nói: "Đạo quả chân thực hư ảo này đều là từ nội tâm mà ra... ngươi thấy cái gì?" Rốt cuộc là thứ gì mà ngay cả một vị Hỏa Thần cường đại, bậc thiên kiêu tịch diệt vạn pháp cũng bị vây khốn? Vệ Uyên dừng lại suy nghĩ, cuối cùng cũng minh ngộ. Trên gương mặt tuấn lãng của vị nam tử hiện lên vẻ đau thương: "...Là nàng." Nữ tử kia sao? Đạo nhân thở dài, dường như đã hiểu ra, quay người nhìn về hướng Nam Hải, nói: "Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi thoát ra, yên tâm, trọc thế kia..." Giọng Vệ Uyên ôn hòa, mà sau lưng Chúc Dung ngước mắt, trong đồng tử ẩn chứa ngọn lửa vô tận. Nơi ngọn lửa hừng hực là ngọn lửa trọc thế màu đen. Rồi đột nhiên, im hơi lặng tiếng nhưng lại cuốn theo sức mạnh vô song. Mạnh mẽ ra tay! Một chiêu trực tiếp kéo đến chỗ yếu hại của đạo nhân. Trong chớp mắt xuyên thủng! Chúc trên mặt nở nụ cười, nhưng rồi nụ cười đó dần tắt ngấm, thấy tay phải của mình xuyên qua những sợi tơ nhân quả giao thoa giữa màu đen và màu vàng, không thể xuyên qua được những sợi nhân quả này, ngược lại còn bị nhân quả cuốn lấy, không thể tiến thêm một bước, đồng tử co rút lại. Thân thể đạo nhân hư ảo hóa. Những sợi tơ nhân quả cuốn lấy Chúc Dung biến thành bàn tay, xuất hiện theo hướng đối diện với Chúc. Đôi mắt bình thản, dường như đã đoán trước, Chúc Dung chậm rãi nói: "...Ngươi!" Vệ Uyên nói: "Đáng tiếc, ta suýt nữa thì đã tin rồi." "Nhưng vấn đề là, Chúc Dung năm đó nhận biết ta là khi ta che giấu hơi thở bằng Hồn Thiên Khí, biến đổi dung mạo. Hắn căn bản không nhận ra ta bây giờ, khi mà cả ngoại hình và khí tức đều khác biệt. Vậy mà ngươi có thể nhận ra ta?" "Trừ phi Chúc Dung đã mạnh đến mức có thể phá giải Hồn Thiên Khí." "Nhưng làm sao có thể chứ?" Đạo nhân bình thản nói: "Ta chỉ hơi cẩn thận mà thôi." "Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?" Tiến lên trước nửa bước. Kiếm khí cuồng bạo không gì sánh nổi đột nhiên bùng nổ, vô số nhân quả hóa kiếm, giao nhau chém giết, trực tiếp phong tỏa Chúc Dung hoàn toàn, Vệ Uyên tay áo khẽ động, nói: "Ngươi biết ta, bởi vì ngươi được sinh ra từ nhận thức trong lòng ta đối với Chúc. Nên lời ngươi nói, đều trùng khớp với những gì ta biết về Chúc." "Cứu giúp vợ con hắn." "Xua đuổi A Huyền và Phượng Tự Vũ." Chúc Dung thật giả." "Thậm chí cả vẻ mặt trước khi chết của Chương Việt cha con cá nhỏ." "Không hổ là ngươi, đạo quả 【 chân thực 】." Vệ Uyên một lời vạch trần thân phận đối phương, sau đó khi khuôn mặt kia biến sắc, tay áo quét ngang, sức mạnh kinh khủng không hề nương tay, kiếm khí và kiếm ý liên tục luân chuyển, trực tiếp nghiền nát đối phương thành cặn bã, bột mịn. Từ từ thở ra một hơi. Xoa xoa mi tâm, những thông tin về đạo quả 【 chân thực 】 trong đầu dần dần tản ra. Trong lòng chân thành nói một tiếng. Cảm ơn mẹ. Không ngờ rằng tên chiến sĩ ba đầu lại là địch nhân do đạo quả 【 chân thực 】 tạo ra. Cũng phải, Vệ Uyên xoa mi tâm dựa theo những kiến thức mà Nữ Oa lưu lại, đạo quả 【 chân thực 】 có những năng lực vô cùng đặc biệt. 【 chân thực 】 nằm trong thập đại đỉnh phong, quỷ dị khó lường, cần tránh đối đầu trực diện. Nắm trước nhận thức của đối thủ với một tồn tại nào đó. Sau đó cụ thể hóa nó thành kẻ địch. Nên chân thực không giả. Những ảo ảnh đó, đều là thứ mà đối phương coi trọng nhất trong lòng. Chỉ cần xuất hiện một tia dao động trong giao chiến, 【 chân thực 】 sẽ biết cách xâm nhập vào sâu trong lòng ngươi, cưỡng ép mở ra những kẽ hở, khiến ngươi dần không phân biệt được thật giả, trở nên điên loạn. Giống như một chiến sĩ không ngại hy sinh vì đất nước, lại phải đánh lại chính quốc gia mình. Người coi trọng sư đạo, lại phải giết chết thầy mình. Kẻ tu hành vô tình kiếm đạo, lại phải thực hiện Vô Tình Chi Đạo trong 【 chân thực 】. Phải đối diện với khảo nghiệm giết bản thân để thành đại đạo. Bậc Thánh nhân vô dục vô cầu, chỉ một lòng hướng đạo, cũng sẽ thấy được đại đạo chân thực nhất, Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam, thế là nó cho ngươi đại đạo chân thực, rồi cướp đoạt tính mạng ngươi. Chỉ cần xuất hiện một tia kẽ hở trong tâm cảnh, thì sẽ bị bóp méo nhận thức, có khả năng hóa điên. Âm thầm lén lút, cực kỳ khó chơi. Trừ khi có thể trong chớp mắt đánh tan 【 chân thực 】 đối phương tạo ra. Rút ngắn khoảng cách, mới có thể đánh tan nó."Xem ra, Chúc Dung là hình tượng cao quý nhất trong lòng tên chiến sĩ ba đầu, là thứ mà hắn đã từng nhìn thấy. Ta bói toán được nhân quả cái chết của hắn, nên cũng nhìn thấy Chúc Dung này. Chắc hẳn chỉ là một niệm điểm của đạo quả 【 chân thực 】." "Bất quá, chỉ là một sợi phân hồn niệm, mà đã có thể đọc được khái niệm về hình tượng Chúc trong lòng ta? Vẻ bề ngoài thì là 【 chân thực 】 nhưng thực ra là một loại thủ đoạn gần như toàn tri, biết rõ nhược điểm của bất cứ địch nhân nào để phá hủy, dùng tà thuật mê hoặc lòng người, tạo ra chân thực rồi bóp méo hồn linh." "Gần như toàn tri.... Hả? Hả?" "Đợi chút" "Đợi đã..." Mặt Vệ Uyên trầm xuống, trong trạng thái thanh trọc hợp nhất, cũng chỉ có những người khai tộc như Nữ Oa mới không thể thực hiện được, vì trọc thế không thể sao chép Nhân Tộc. Những cái khác hẳn là đều có thanh trọc đối ứng thì mới đúng. Mà cái thứ này, một thủ đoạn khái niệm làm biến dạng nhận thức lại tương tự toàn tri. Không hiểu sao lại khiến Vệ Uyên cảm thấy quen thuộc. Dựa vào toàn tri để nắm bắt tất cả nhược điểm của đối phương sao? Không, không thể nào... " chân thực đối ứng thập đại đỉnh phong", "chân thực đối ứng thập đại đỉnh phong". Vệ Uyên xoa mi tâm, đọc kiến thức. Bên tai phảng phất như nghe được giọng Nữ Oa ôn hòa: 【Đạo quả chân thực 】 không có đối ứng thập đại đỉnh phong, nhưng khi thanh trọc hợp nhất, tự có hiển hóa, trọc khí là cơ sở của thanh khí. Thế nên, thanh thế đã từng có khái niệm tương ứng. Khi khái niệm này ra đời liền rơi vào bùn lầy."Tăng trưởng trống không ngày, gió nhẹ lướt qua, nghe Bách Thú kêu rên mà hóa thành hình thú". Danh của nó là Bạch Trạch."Có khả năng toàn tri". Khi sinh ra, Bách Thú kinh sợ vì đó là Thánh Vương Thượng Cổ."Là sinh vật ngang hàng với Chúc Cửu Âm, sinh ra mang khái niệm Thần Thoại". Tính chất và phương pháp bóp méo nhận thức của sinh linh của tà tông 【 chân thực 】 dựa vào toàn tri là khác nhau. Đó là có thể đuổi hết tà khí, tà không xâm nhập, khiến cho lòng người an bình 【 tịch tà 】. Vệ Uyên trầm mặc. À, chắc là nghe lầm rồi. Lúc nãy nhiệt độ cao quá thôi. Đúng, là nhiệt độ cao quá. Quá cao rồi... Đến cả ta còn nghe lầm ha ha ha, cho cái đạo quả sáng tạo ra chân thực gần như toàn tri, làm sao có thể có Thần Thoại khái niệm tương ứng với Bạch Trạch được. Có nhiều loại mà. Không nhất thiết là hình chiếu quy tắc đại đạo trọc thế ở thanh thế sinh ra thánh thần nha. Không nhất định. Không - Mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn méo mó, tay phải giáng xuống một quyền mạnh mẽ: "Bạch Trạch!""Đồ vô dụng!""Ngươi là đồ vô dụng!" "Ngươi là đồ vô dụng!" trình duyệt lục soát Trấn Yêu Viện, yêu thích tiếng Hoa, đổi mới nhanh nhất."A Oa, a Oa của ta." Phục Hi nhìn cô thiếu nữ tóc trắng trước mắt, trái tim nghiên cứu nhảy lên một nhịp, vươn tay 'bốp' một tiếng vỗ vào mặt mình, để bản thân tỉnh táo lại, rồi thở ra một hơi, không được, không được, không thể để bản thân mất bình tĩnh vì con a ngốc vừa mới xuất hiện, lấy cảm giác đau để mình tỉnh táo lại. Ngươi là ai? Ngươi chính là nằm nghĩa a! Nằm nghĩa làm sao có thể bị lay động vì một cô bé tóc trắng chứ? Tại sao một Phục Hi lại vì một a Oa thuộc tính ba không mà lay động? Sao một nằm nghĩa lại vì mình sắp có hai cô em gái. Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Nhưng đây là một cô em gái tóc trắng thuộc tính ba không khác mà. Bốp bốp bốp! Áo Xanh Long Nữ nhìn thấy nằm nghĩa nghiêm túc, chỉ là đuôi lắc còn vui vẻ hơn bất kì ai khác, bốp bốp bốp xuống mặt đất. đủ sức mạnh để nghiền nát kim thiết thành bột mịn, có thể nhìn ra được tâm tình của nó. Hiến bất đắc dĩ nâng trán. Thán thở gấp gáp: "Ngươi bình tĩnh lại đi. Phục Hi A Oa vừa mới dạy lại chưa tiếp xúc những thứ tầm thường, ngươi hù nàng đó." Nằm nghĩa con ngươi trừng lớn. Không có những thứ tầm thường! Chẳng phải đây chính là a Oa lúc còn nhỏ sao! Là thời điểm a Oa đáng yêu nhất đó! Sau khi lớn lên, sẽ không thân thiết với ca ca như vậy đâu! Nhỏ Vệ Uyên, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi là một cháu trai ngoan, cháu trai ngoan mà! Phục Hi nén xuống cơn vui mừng trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt hiền hòa tươi cười, đưa tay cẩn thận đưa một chút điểm tâm đến gần, nói: "Muốn ăn không? Trong khoảng thời gian này, ca ca đến chăm sóc muội— ... Ca ca?" Thiếu nữ tóc trắng nhớ lại nam tử nhã nhặn đã tự xưng là ca ca lúc trước. Vô thức lùi lại nửa bước. Rồi lục lọi trong mớ kiến thức thiếu thốn, tìm phương án đối phó, Phục Hi thấy sự thay đổi của nàng, biết rằng nàng đang nghĩ cách trả lời, mang theo sự chờ mong, tươi cười đợi cô em gái gọi hắn Ca ca, rồi đôi mắt to tĩnh lặng không chút ánh sáng, chợt lóe lên sự minh ngộ, thiếu nữ tóc trắng tái nhợt, khuôn mặt nhỏ không hề có cảm xúc nói: "Chỉ biết sau lưng nịnh hót." "Đồ nhát như chuột cặn bã..." Giọng thiếu nữ tóc trắng dừng một chút, học cách đạo nhân từng đối xử với nằm nghĩa trong trọc thế, giơ tay nhỏ. Nghĩ nghĩ, lặng lẽ giơ ngón giữa lên. Giọng nói thanh thúy, không có biểu cảm, không chút cảm xúc lên xuống. "Ăn rắm của ông ngươi đi!" Nụ cười trên mặt Nằm Nghĩa tắt ngấm. Ánh mắt trừng lớn. Im lặng hồi lâu. Từ Thái Thanh cảnh giới truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của Nằm Nghĩa."Vệ Uyên!" "Vệ Uyên!" "Ta giết ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận