Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 890: Nhân quả diệu dụng

Chương 890: Nhân quả diệu dụng Cuộc giao lưu bình tĩnh đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ nồng đậm vô song. Vệ Uyên cùng Phục Hi, hay nói đúng hơn là đại biểu cho 【nhân quả】 và 【thiên cơ】 - hai trong số mười đỉnh phong, thậm chí toàn bộ các pháp môn, hai vị 【Huyền bí khó lường】 nhất, vào lúc này lại đạt được sự nhất trí tuyệt đối.
Phục Hi có thể không đánh, thù nhất định phải báo.
Cháu trai có thể không gọt, hận nhất định phải trả.
Trong lòng hai người âm thầm lướt qua ý niệm giống nhau.
"Việc này không nên chậm trễ... Hiện tại trước hết che đậy tạm thời thiên cơ của ta đi."
Đạo nhân tóc trắng đưa tay ra.
Phục Hi khẽ gật đầu.
Vệ Uyên vốn nghĩ, với tính cách của gã này, chắc chắn sẽ chọn trêu đùa hắn một phen, ví dụ như bày ra vài cái chuẩn bị thời cơ, kết quả lại nói với hắn còn chưa bắt đầu để hắn huyết áp vụt lên đến phá trần.
Nhưng thực tế, muốn che đậy trạng thái thiên cơ tình báo của hắn lúc này, vốn dĩ có chút phức tạp.
Thập đại đỉnh phong, dù là ở cấp bậc thấp, cũng vẫn là thập đại đỉnh phong.
Huống chi lại còn có lựa chọn che đậy.
Che lấp bản thể sở trường công sát đặc tính, mà bộc lộ ra 【nhân quả】 và đạo thể chưa thành, ngụy tạo cơ hội hạ thủ tốt, Vệ Uyên vốn là hoàn toàn không làm được. Mà cho dù là Phục Hi...
Thiên Thần áo xanh thần sắc bình thản, nhìn quanh tình cảnh bản thân, tự giễu cười một tiếng.
Nói: "Hết thảy liền giao cho ngươi."
Vươn tay vỗ vỗ vai Vệ Uyên.
"Đi thôi."
Đạo nhân tóc trắng liền giật mình: "...che đậy thiên cơ..."
Thiên Thần áo xanh lười nhác giương mắt, tùy ý nói: "Đã hoàn thành."
Hả? ! ! !
Vệ Uyên thần sắc cứng lại, đôi mắt mở to.
Hoàn thành rồi?
Cũng chỉ là vừa mới vỗ vai một cái... Liền đem thiên cơ của bản thân đặt chân thập đại đỉnh phong có lựa chọn tiến hành che đậy?
Phục Hi, thiên cơ thứ nhất.
Vệ Uyên thật sự hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này, cũng như lý do vì sao Đế Tuấn, người chấp chưởng quần tinh hàng túc trấn áp mệnh số, lại tự xưng bản thân cũng không am hiểu thiên cơ... Có lẽ trước mặt Phục Hi, dù là Đế Tuấn đại biểu cho sao trời mệnh cách, cũng chỉ có thể là không am hiểu.
Đạo nhân lấy nhân quả quyền năng của bản thân, tự mình kiểm tra nhiều lần.
Phục Hi nói: "Đã xong rồi, không cần phải lo lắng."
Vệ Uyên lắc đầu, nói: "Không, ta chỉ đang kiểm tra chuyện khác."
Đạo nhân tóc trắng nghiêm túc nói: "Xem xem ngươi có thừa cơ lại tiện tay cuỗm đi tài vận của ta không."
Vẻ mặt nghiêm túc cứ lơ lửng ở mức độ không biết tên kia đang nói thật hay đang cố tình giả ngốc, khiến Phục Hi trong lòng nghẹn lại, thầm nhủ, Nhân tộc, Nhân tộc, lại còn là Đồ Sơn thị, miễn cưỡng xem như con ruột, con ruột.
Tỉnh táo, tỉnh táo.
Một lát sau thở dài một hơi, nói:
"Đằng sau ngươi có tính toán gì?"
Vệ Uyên nói: "Đánh tan hình trọc khí sẽ xuất hiện khi giảng đạo ở Bất Chu Sơn."
"Sau đó lại bắt đầu tụ tập hội tụ đạo thể Nguyên Thủy của ta, loại trạng thái này hiện tại thật sự không tốt..." Hắn nắm tay, luôn cảm thấy loại trạng thái huyền diệu muôn phương này làm mình có cảm giác không chắc chắn, rồi nói:
"Tiếp nữa, chắc sẽ đi một chuyến khu vực Nam Hải."
"Đi xem Chúc Dung, sau đó..."
Phục Hi nhíu mày, nói: "Sau đó định đi kéo phong ấn biển trung ương để cứu Hậu Thổ?"
Vệ Uyên không nói gì.
Phục Hi nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở một câu, nói: "...Đi Nam Hải, cẩn thận Chúc Dung."
Vệ Uyên nghĩ đến trước đó ở Đại Đạo căn nguyên, Hồn Thiên cũng đã từng ngấm ngầm nhắc nhở hắn, khu vực Thần có thể tới được, chỉ có thập đại đỉnh phong mới có thể đến kia đã từng nhiều lần nhìn thấy Chúc Dung. Mà Chúc Dung biểu hiện trước đó lại ở vào trạng thái 【phong ấn vết thương】, thực lực chỉ còn lại ở bậc cuối cùng của tầng thứ nhất dưới thập đại đỉnh phong.
Thậm chí còn vì bạo tẩu Hình Thiên thi thể mà luống cuống tay chân.
Điều này rõ ràng là có vấn đề.
Vệ Uyên gật đầu.
Phục Hi chậm rãi nói: "Đến nỗi biển trung ương, nơi đó thật không đơn giản, nơi đó là nơi thanh khí trọc khí giao hòa, tương tự như một bộ phận của Thái Cực Đồ phân hoá âm dương, đặc thù nhất là bị Hồn Thiên phong ấn cuối cùng mới duy trì được bình ổn thế gian."
"Thật ra, trước kia một vùng Hồn Độn biển đã từng mở ra, không biết vì lý do gì, có lẽ là phía trọc khí đang cố thử đột phá lực lượng mà Hồn Thiên lưu lại, đồng thời đã thành công đôi chút, cho nên mới dẫn đến hậu quả một lần kia..."
Phục Hi xoa xoa mi tâm, nói:
"Trọc khí lan tràn trôi ra, tiểu nữ nhi của Viêm Đế, Tinh Vệ, đang chơi đùa bên bờ biển."
"Chết vì trọc Khí Chi Hải xâm nhập."
"Chân linh chôn vùi, hóa thành chim bay, khắc trấn áp trọc khí bằng ngọc không ngừng ném vào trong Trọc Khí Chi Hải, sau đó khi vết nứt Hồn Độn biển lần nữa khôi phục, Tinh Vệ cũng liền bỏ lại cha mẹ và tỷ tỷ, liều mình bay vào cái biển đó."
Vệ Uyên trầm mặc, nghĩ đến vị Khương thúc kia.
"Khương thúc, Thần Nông thị hắn..."
Phục Hi thần sắc bình tĩnh: "Hai người con gái, đều đã mất."
"Trưởng nữ còn tốt, cuối cùng là có thiện duyên."
"Ấu nữ thì thế giới này không còn nữa."
"Năm nào đó đã mất tích, nhưng với Thần Nông Roi trong tay, thần linh bình thường cũng chưa chắc có thể bắt được hắn, cho dù thần hồn có bị thương nghiêm trọng, Thần Nông Roi cũng có thể tạm thời duy trì lại sinh cơ cho hắn."
"Hắn rời đi vì không muốn tự mình tiếp tục hao phí lực lượng của Thần Nông Roi và bản nguyên của nó, không muốn để thần binh này vì vậy mà sụp đổ, khi nhìn thấy Hiên Viên đăng đỉnh, chiến tranh Trác Lộc lắng xuống, bèn chủ động tách ra khỏi Thần Nông Roi."
"Sau đó từng bước đi về phía Trọc Khí Chi Hải, tìm kiếm con gái của mình."
"Hoàn thành trách nhiệm nhân tộc, hoàn thành trách nhiệm vương hoàn mỹ, ngay cả trách nhiệm chiến sĩ và sinh mệnh của mình cũng đi đến cuối đường, thế là ông ta buông vũ khí, cuối cùng có thể làm chuyện một người cha nên làm."
Vệ Uyên im lặng không nói gì, mục đích đến đây cũng đã hoàn thành toàn bộ, ở lại cũng chỉ là yên lặng, lắc đầu, chuẩn bị rời đi thì Phục Hi giương mắt, mở miệng nói:
"Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Động tác của đạo nhân tóc trắng khựng lại.
Phục Hi nhìn hắn, nói: "Ta hỏi ngươi, 【sau này】 có tính toán gì."
Hắn nói: "Thập đại đỉnh phong đều muốn lựa chọn trấn thủ khu vực trọc khí, ngươi hết lần này đến lần khác lại muốn giảng đạo ở Bất Chu Sơn, nếu không phải định trực tiếp chiếm luôn nơi đó, e là có ý đồ khác... Ta đoán thử xem, đợi ngươi hoàn thiện công thể, bù đắp được căn cơ xong, chỉ sợ là muốn dùng Ngọc Hư Cung trấn áp Limbo vực, thay thế trách nhiệm của Hồn Thiên, đúng không?"
Đạo nhân tóc trắng khẽ động vạt áo xanh, nhấc chén trà, nói: "Phải thì sao?"
Hắn đặt chén trà xuống, vung tay áo đứng dậy, vạt áo xanh như mây trôi lướt qua hư không, giọng điệu ung dung ôn hòa: "Lúc luận đạo ta đã từng nói, trong vực có bốn thứ là trời, đất, người có thể đạt tới Đại Đạo cảnh giới."
"Bây giờ Hồn Thiên đã đi, Hậu Thổ tan tác, tự nhiên dùng người chống trời đỡ đất, định đoạt thanh trọc."
"Không gì hơn cái này thôi."
Thanh âm của đạo nhân bình thản.
Phục Hi sờ cằm, nói: "Chậc chậc chậc, không gì hơn cái này thôi sao? Đúng là dám khoác lác, câu nói này là thật lòng? Hay là giả vờ thôi?"
Đạo nhân tóc trắng liếc mắt, tóc mai trắng hơi nhếch lên, khóe miệng mấp máy, nói: "Là giả."
"Vậy nói thật thì sao?"
"...Chỉ là không muốn để Hồn Thiên giữ gìn vô ích, để bị phía bên kia chê cười."
"Cũng không thể để thần thể đơn độc ở lại đó."
Một câu cuối cùng nhỏ đến mức khó nghe, khi Phục Hi ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng đạo nhân, chỉ còn lại mây khói lãng đãng, Phục Hi trầm mặc hồi lâu, mỉm cười, xoa xoa mi tâm, tự giễu nói: "Sách, thật là... Tuổi trẻ nóng tính, tuổi trẻ nóng tính."
"Nhắc tới chuyện Hồn Thiên, khó được bị tên nhóc này làm cho động một chút buồn bực, bất quá vẫn tốt, gừng càng già càng cay."
"Nhắc tới chuyện biển trung ương cùng Chúc Dung, lực chú ý của tiểu tử này đều bị chuyển hướng."
"Nên không còn tâm trí mà để ý đến chỗ hao tổn của ta."
"Phốc ha ha ha ha ha... Tiểu tử à, tiểu tử, cho ngươi học một bài, đừng nghĩ rằng thập đại đỉnh phong thì có thể không ai địch nổi, trên đời này đâu chỉ có đánh đánh giết giết không thôi, dù ngươi gian như quỷ, vẫn uống nước rửa chân của ông đây... A, không đúng, ta có chân đâu nhỉ."
Thiên Thần áo xanh dương dương tự đắc cười phá lên, xoay người, rồi nụ cười tắt ngấm, thần sắc trên mặt ngưng kết lại, nhìn thấy manga hắn mua, thiết bị âm thanh đời mới, đủ loại đồ dùng toàn bộ biến mất, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Thuộc cái loại trộm có đến đây cũng phải lau một dòng nước mắt.
Ánh mắt Phục Hi trợn to, mất hồi lâu, chợt nhớ tới cảnh đạo nhân đứng lên, tay áo rộng lớn lướt đi như mây, ung dung không vội đương nhiên có thể nói là không chút khói lửa, khóe miệng Phục Hi giật giật— "Tay áo, Tụ Lý Càn Khôn...?"
"Tên nhóc ma cà bông kia! ! !"
"Tính kế ta! ! !"
... ... ...
"Chào anh, bên tôi muốn trả hàng."
"Đúng vậy, hàng không lý do trong bảy ngày... Ừm, được, cảm ơn..."
"Chào anh, bên tôi có một lô truyện tranh muốn sang tay, anh có hứng thú không?"
"Đúng, chính là cái lô mà anh thích ấy."
"Ừm, không xé lẻ, bán cả gói, giá rẻ."
Viện bảo tàng, Nguyên Thủy Thiên Tôn mặt không đổi sắc đem toàn bộ đồ này trả lại.
Với nhân quả chi đạo, hắn liếc mắt đã biết có thể bán ở đâu.
Tay phải sờ cằm, bỗng nhớ ra một việc – bản thân không hiểu vì sao vô duyên với tiền, vậy thì rải tiền đi, sau đó để Phục Hi nhặt lên, sau đó bản thân lại đi đến chỗ Phục Hi cướp... khụ khụ, là đến chỗ Phục Hi lấy lại.
Chẳng phải quá hoàn hảo để trốn khỏi cảnh nghèo sao?
Đây quả thực là thiên tài!
Là động cơ nhặt tiền vĩnh cửu!
Phục Hi, tốt để dùng!
Vệ Uyên đem những việc trần tục trong tay xử lý xong, nhìn trời tối dần, thần sắc bình thản, tâm cảnh cũng an tĩnh lại, nghĩ nghĩ, bèn ra ngoài mua thức ăn, duỗi lưng, cũng không dùng thần thông gì, chỉ là như một người không có tu vi cưỡi xe đạp chung đi mua rau.
Bởi vì là người gánh nhân quả, hắn trực tiếp làm cho việc trả hàng trả tiền chớp mắt hoàn thành.
Trong tài khoản của Vệ Uyên thêm ra một khoản tiền.
Tiền của Phục Hi, tiêu thật an tâm... không, nói đúng hơn, đây là tiền của ta.
Vệ Uyên trong lòng lẩm bẩm, mua chút thịt bò, khoai tây, hành tây, dự định về hầm thịt bò, tiện thể còn mua chút rau củ quả theo mùa, cưỡi xe đạp, cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của cư dân trong phố cổ, hôm nay không cần ăn bám, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngẩng cao đầu.
Sau đó, lúc xuống xe, dưới chân khẽ khựng lại, ngẩn người một chút.
Đây là...
Bảo thạch?
Vệ Uyên cúi người nhặt lên một viên lam bảo thạch vỡ vụn không theo quy tắc nào, nhưng phẩm chất lại cực tốt.
Đây là...
Ai làm rơi sao?
Lẽ nào, khi ta đi mua thức ăn, viện bảo tàng đã nghênh đón khách quý?
Đáng ghét, ta có ở nhà thì không có ai đến, ta vừa đi thì khách lại tới... Ta thật sự không có tài vận đến vậy sao?
Vệ Uyên vừa lẩm bẩm trong lòng vừa xách đồ vào bên trong, vừa tùy ý liếc nhìn, muốn xem là ai đánh rơi, rồi đem trả cho người mất, nhưng tính toán xong lại phát hiện bên trên không có thiên cơ và nhân quả, Vệ Uyên nhíu mày, bói toán lại, lần này nghiêm túc hơn, nhìn ra một vài vết tích, đạo nhân tóc trắng thuận theo sợi nhân quả yếu ớt ngẩng đầu, nhìn về phía phòng bếp, thiếu nữ kia... Giác?
Đạo nhân tóc trắng ngẩn ra, thấy thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, mặc đồ ở nhà đơn giản mộc mạc bên ngoài khoác tạp dề, ống tay áo kéo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, dùng dây cột tóc màu đỏ buộc cao đuôi ngựa, đang xắt đồ ăn, chân mang dép lê nhịp nhàng đung đưa, đuôi ngựa cũng theo đó mà đung đưa.
Đây là...
Rất mong chờ sao?
Đạo nhân như có điều suy nghĩ, nhìn bảo thạch một chút, lại nhìn một chút bộ dáng muốn nói nhưng lại cố nhịn mà bình tĩnh, không đi quay người lại nhìn bóng lưng của thiếu nữ, trên mặt hiện ra một tia bất đắc dĩ mỉm cười, rồi khóe miệng hơi cong lên, lớn tiếng nói: "Giác, ta về rồi!"
"Còn nữa, còn nữa, ta nói cho ngươi nghe này, ta nhặt được một viên bảo thạch, cũng không biết là ai đánh rơi, thuật thiên cơ cũng không tìm được người mất!"
"Hừ hừ, xem ra là trời ban cho ta tài vận, vận may quả thực quá tốt!"
Đạo nhân tóc trắng cười rạng rỡ.
Thiếu nữ trước mắt quay người lại, đuôi ngựa khẽ rung, mỉm cười nói:
"Ta đã nói rồi mà, biết là chúc phúc cho ngươi."
"Nhìn xem, Tây Vương Mẫu chúc phúc đó, rất hiệu quả đúng không?"
Đạo nhân cố ý dang hai tay ra, cười khoa trương: "Không hổ là Tây Vương Mẫu, lợi hại!"
Nhìn vẻ dương dương tự đắc dưới hàng mi thanh tú của thiếu nữ, đạo nhân thần sắc ôn hòa.
Ừm... quả nhiên, giả vờ nhặt được tiền trông rất vui.
Như vậy Giác sẽ thấy vui vẻ.
Thiếu nữ ngân nga điệu nhạc nhẹ nhàng, tiếp tục xắt thức ăn, đi dép lê đung đưa đuôi ngựa trong phòng bếp.
Liếc qua đạo nhân đang vuốt ve bảo thạch, khóe miệng khẽ cong lên.
Ừm... quả nhiên, chỉ cần lén để Uyên nhặt được bảo thạch.
Như vậy Uyên sẽ rất vui.
Giác tâm tình có vẻ rất tốt, hôm nay còn là Giác nấu cơm, nhưng hình như thiếu nữ không thích rửa chén cho lắm, nên việc này để Vệ quán chủ làm, không dùng thần thông gì cả, chỉ là sinh hoạt của phàm nhân, rồi sau đó trở về tĩnh thất của mình.
Thời gian đã nửa đêm.
Đạo nhân tóc trắng trầm ngâm hồi lâu, hắn định làm thử, nhưng không thể để Phục Hi biết.
Nên cố ý để trống một khoảng thời gian.
Ừm... nói không thể để hắn biết, không bằng nói trước mắt cứ không cho hắn biết.
Dù sao cũng chưa chắc là có thể làm được.
Vệ Uyên nghĩ tới chuyện Phục Hi bình thản nói ra tình huống của Oa Hoàng, trầm mặc hồi lâu, xoa xoa mi tâm, nhớ lại tình huống lúc trước.
Rõ ràng khi mình rời Bất Chu Sơn, Oa Hoàng còn rất tốt.
Khi Chúc Cửu Âm mở Cửu U, nếu như Oa Hoàng gặp chuyện thì không có lý gì mà không quản.
Nói cách khác, sự tình là xảy ra sau khi Oa Hoàng hoàn thành giai đoạn cuối cùng của Bổ Thiên, và trong khoảng thời gian Chúc Cửu Âm đi đông nam sáng tạo Cửu U Minh Giới, hắn vươn tay, tái hiện lại cái chạm ngắn ngủi của bản thân với Oa Hoàng khi trời sập năm đó, trong lòng bàn tay ánh lên năm sắc lấp lánh.
Hễ là người có liên kết nhân quả với hắn.
Dù là nhân quả đã đứt đoạn, chỉ cần bên hắn nhân quả còn tồn tại.
Liền có thể theo nhân quả đi tìm hiểu quá khứ.
Đây là điều mà Phục Hi cũng không làm được!
Trong thiên hạ, chỉ có mình hắn mới có thể hoàn thành.
Đạo nhân tóc trắng từ từ nắm sợi nhân quả ngũ sắc đó, cổ tay xoay chuyển, mắt nheo lại.
Quyền năng • nhân quả nghịch dòng tìm hiểu— 【Nguyên nhân Oa Hoàng vẫn lạc】
Bạn cần đăng nhập để bình luận