Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 268: Thần Châu chân tu phương thức tác chiến cùng Côn Lôn chi Khâu

Chương 268: Thần Châu chân tu phương thức tác chiến và trên khung trời Côn Lôn, lôi đình chạy nhanh. Mà ở ngoài mấy chục dặm, lại là một mảnh trời trong. Sự khác thường cực đoan này, bày ra một cảm giác nguy hiểm đáng sợ tột độ, nương theo tiếng sấm trầm thấp, vạt áo đạo bào của lão đạo khẽ phất động, đôi mắt bình thản, nhưng lại phảng phất như bóng lôi đình, Ootengu nghiến răng một cái, đôi cánh lông vũ phía sau khẽ vỗ, nháy mắt lướt qua mặt biển, cùng lúc đó, thanh Katana trong tay bắn ra. Cùng lúc đó, toàn lực khuấy động gió lốc. Thiên cẩu có hai mạch, một mạch có thể ngự hung, như là Bác thú, có thể chưởng khống gió lớn. Một mạch thì chạy nhanh trên mặt đất, trông giống như ánh lửa, chói chang tận trời. Trong nháy mắt, cuồng bạo gió khuấy động trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh, sau đó bị nén lại trong phạm vi hai mươi dặm, cơn lốc xanh lam ngưng tụ lại thành màu đen kịt, phía trên thì hút mây đen sấm sét, phía dưới thì rút hơi nước, đây chính là thực lực cần có của một trong ba Đại Yêu Quái đảo Anh Đào. Trương Nhược Tố khẽ cụp mí mắt. Điện thoại di động được nâng lên, răng rắc một tiếng, chụp một tấm hình. Tay phải lạch cạch cực nhanh đánh chữ. Đồng thời tay trái nâng lên, phất tay áo quét ngang. Thiên cương thần thông · Hồi Phong Phản Hỏa. Toàn bộ gió lớn đảo chiều. Cơn lốc hai mươi dặm bị nén lại thành mười dặm. Năm ngón tay hơi nhếch, tựa hồ có mấy đạo lưu quang màu bạc từ trong tay áo bay ra. Ootengu chỉ cảm thấy phía sau lạnh toát, sợ hãi cả kinh. Chợt phát hiện mặt biển bị trực tiếp chém ra. Mặt biển trong phạm vi mười dặm xung quanh như thể bị cắt lìa khỏi biển cả, nước biển không còn chảy xuôi qua. Bốn phương tám hướng xuất hiện cảnh tượng thác nước kỳ dị, theo tiếng vang, nước biển ầm ầm đổ xuống, mà một phần mặt biển nơi hắn đứng vậy mà lại trực tiếp chìm xuống, thấp hơn mặt biển, đây là thần thông dời sông lấp biển nhỏ bé vận dụng, so với đơn thuần khuấy động mưa gió còn cường đại hơn. Sau đó, vô lượng nước biển trực tiếp đổ ập xuống, phong tỏa Ootengu bên trong một khối hình lập phương tạo thành từ nước biển, năm ngón tay nhỏ của Trương Nhược Tố khẽ nắm lại, toàn bộ dòng nước kịch liệt xoay tròn, hình thành một hình nón hai đầu nhọn, Ootengu kinh ngạc trong lòng, chỉ cảm thấy đạo nhân trước mặt này thâm sâu khó lường, cơ hồ là ít thấy trong đời. Nhưng hắn vẫn có thể chống cự. Lúc đang định phá phong mà ra thì đột nhiên cảm thấy nước biển trở nên cứng rắn vô cùng. Thiên cương thần thông · Hoa Giang Thành Lục. Thiên cương thần thông · Chỉ Địa Thành Cương. Ootengu bị phong tỏa bên trong một hình nón được cấu thành từ khí cơ ngân hàng thuần túy. Lão đạo tay trái hất tay áo, gió lớn lưu chuyển, đem hình nón khổng lồ này trực tiếp đẩy vào tầng mây sấm sét trên bầu trời, thuận thế năm ngón tay hơi nhếch, sau khi suy tính, chỉ dùng ngón trỏ khẽ nhúc nhích, chĩa xuống một ngón. Ầm ầm nổ vang. Một đạo lôi quang giáng thẳng vào bên trong hình nón kim loại. Bên trong thân hình nón, dòng nước xoáy tròn bởi vì Ootengu giãy dụa mà tiếp xúc hoàn mỹ với hắn. Ootengu đột nhiên nhớ lại. Dường như ở nhân gian có thấy một loại cột thu lôi, dẫn khí sét gì đó, sắc mặt thay đổi. Không. . . Lôi đình mênh mông không dứt. Sau khi bị gió lớn đưa đến khu vực lôi đình, toàn bộ mây sét lôi đình trên hải vực đều điên cuồng giáng xuống bên trong vật dẫn sét được cấu thành từ kim loại và nước biển kia, tiếng sấm vang dội, hồi lâu không ngừng, còn Trương Nhược Tố thì xoay người, cùng lôi bạo kinh hoàng bên kia chụp một tấm hình tự sướng. “Đã lâu không ra ngắm biển, lôi bão Đông Hải vẫn bao la như vậy”. “Khiến người ta nhớ lại dáng vẻ thời thiếu niên” Lạch cạch đánh xong chữ, đăng lên vòng bạn bè. Đợi đến vài phút sau, ánh chớp hơi ngừng, pháp thuật tiêu tán, mặt biển khôi phục lại như cũ. Ootengu đã gần chết, hóa về nguyên hình, nửa sống nửa chết, lấy ra một vật, hai tay dâng lên, vừa ho ra máu vừa cầu xin tha thứ: “Xin, xin bỏ qua cho ta…”, “Đây là bảo vật của tộc ta, ta nguyện dâng cho ngài.” Lão đạo nhân thấy đó là một cuốn ngọc thư cổ xưa. Bên trên viết một nhóm chữ cổ, Phủ Thiên Sư có truyền thừa, cho nên hắn nhận ra được. "Lại tây ba trăm dặm, viết Âm Sơn. Nước Trọc Thủy ra ở đây, rồi chảy về nam tại phiên sông. Trong đó nhiều văn Dial, có thú chỗ này, viết thiên cẩu, nó dáng như con ly mà đầu bạc, nó âm thanh như tiếng kêu lưu lưu, có thể ngự hung." Sơn Hải Kinh? Trương Nhược Tố tiện tay thu lại cuốn ngọc thư. Và trong một khoảnh khắc hắn tiếp nhận ngọc thư này, tựa hồ thoáng thấy được, cảm thấy từ trong phong ấn núi Long Hổ một dãy núi xa xôi nào đó, dường như cảm thấy ngọn núi kia sinh ra một loại liên hệ với chính mình, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Trương Nhược Tố như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn chăm chú vào thiên cẩu trực tiếp bị đánh về nguyên hình, lẩm bẩm: "Nó dáng như con ly mà đầu bạc." Rõ ràng lớn lên giống mèo mà cứ gọi là thiên cẩu, người viết Sơn Hải Kinh thời xưa chắc chắn có vấn đề. Lão đạo sĩ oán thầm trong lòng. Thiên cẩu lo lắng bất an trong lòng, không biết mình có thể sống sót hay không. Lão đạo nhân nhìn về phía hắn, từ trên xuống dưới liếc qua, giết thì không dễ giết, Sơn Hải di chủng, về nhiều ý nghĩa mà nói, thì nên cho nó giao phối nhiều chút mèo cái, nhưng mà thả thì không thể thả, hắn trầm tư một lát rồi đột ngột lên tiếng: "Nói đến..." “Lão đạo hiện tại còn thiếu một con mèo..." Thiên cẩu: "..." “Ta là đương đại đại yêu..." Đạo sĩ đầu tóc bạc phơ mí mắt cụp xuống. Một đường lôi đình màu xanh tím giáng xuống bên cạnh. Mảng lớn nước biển trực tiếp bốc hơi. “Meo meo meo!”. Núi Long Hổ, khi trong lòng A Huyền bắt đầu có chút nóng nảy, Trương Nhược Tố trở lại sơn môn. Khi vừa đạp chân lên núi Long Hổ, thật sự cảm thấy cuốn ngọc thư cổ kia trong ngực cộng hưởng một cách huyền bí với đường vết nứt do núi Long Hổ trấn áp, đáy mắt nổi lên gợn sóng, nhưng cũng không nói nhiều, vẫn hòa nhã, dắt theo một con mèo da đen đầu bạc. A Huyền khẽ thở ra, nhìn thấy con mèo con kia thì ngẩn người, hỏi: "Sư huynh sao lại mang mèo về?" Trương Nhược Tố cười ha hả nói: “Trên đường gặp, bắt về thôi”. Hắn tự mình đeo một chiếc pháp vòng tròn lên cho con Sơn Hải Hung Thú đảo Anh Đào nương náu mấy ngàn năm này. A Huyền lật con mèo kia lên xem phần bụng, liền bị nó giận dữ đẩy ra, trên mặt nhiều ba vệt cào, tiểu đạo sĩ cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Sư huynh sư huynh, mèo này đã tiêm vắc xin chưa? Đúng rồi, ta nghe nói, mèo bây giờ ở dưới núi đa phần đều phải đến bệnh viện ‘đi một chuyến’.” “Con mèo này cũng phải đi làm phẫu thuật kia sao?”. Đi một chuyến? Làm thái giám, thiến à?! Ootengu giận dữ. Lại không thể phản kháng, Trương Nhược Tố lên tiếng: “Con này thì không cần.” A Huyền cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, hắn tiếp nhận thiên cẩu bị phong ấn, cười hỏi: "Vậy con mèo con này tên gì?” Trương Nhược Tố trầm tư, nói: “Phía sau núi có hai con, một con tên dương, một con tên âm.” “Con của lão Chu bên kia thì tên lưỡng nghi, con ở tiệm thuốc thì tên Bát Cực, vậy nên con này...” A Huyền im lặng lắng nghe. Lão đạo nhân chân thành nói: "Tên là núi Long Hổ số 1". A Huyền ngơ ngác. Ngay lúc này, có một bé gái kéo vạt áo lão đạo nhân, Trương Nhược Tố quay đầu lại, cô bé bảy tám tuổi hiếu kỳ hỏi: "Ông ơi, bọn họ gọi ông là Thiên Sư, ông là Thần Tiên ạ?" Lão đạo nhân hơi cúi người xuống, không nhịn được cười nói: “Trên đời làm gì có Thần Tiên chứ?” Bé gái có chút thất vọng. Lão đạo sĩ vươn tay vào trong tay áo lục lọi, rồi cúi người xuống, cười nói: "Thần Tiên thì không có". “Nhưng mà, tiểu cư sĩ, có muốn ăn kẹo không?”. Lão nhân vươn tay, trong lòng bàn tay ấm áp sạch sẽ nâng mấy viên kẹo. "Ăn ạ!" Bên cạnh có một vài đứa nhỏ biết rõ uy danh của núi Long Hổ Chính Nhất đạo e ngại lão đầu này mang danh tiếng quá lớn, ban đầu còn không dám trả lời, nhưng sau đó phát hiện lão đạo sĩ này không những hiền lành, mà còn chẳng hề kiêu căng, dễ nói chuyện hơn cả mấy ông lão bưng trà dưới lầu, từng đứa một đều vây quanh. Đứa thì hỏi có biết bay không, đứa thì hỏi làm đạo sĩ cần phải thế nào. Lão đạo sĩ cũng không hề tỏ vẻ cao ngạo, hỏi gì đáp nấy. Thậm chí có vài đứa trẻ hỏi chữ trong đạo kinh, ông cũng nghiêm túc giảng giải cho chúng, lão nhân dứt khoát ngồi xuống tảng đá phía sau núi Long Hổ, giảng giải những điều thường ngày tu đạo cho lũ trẻ từ dưới núi lên, trong từng câu từng chữ, ông nói ra những thứ mà những người chân tu đều coi trọng, dễ dàng đến thế. A Huyền im lặng nhìn cảnh này, y biết hoa sen lớn nhất trong ao sen sau núi từ từ đung đưa, kẻ cuồng ngạo kiếm khách năm nào đã trở thành một ông lão ôn hòa như thế nào? Y không hề biết. Nhưng mà bây giờ xem, hai người này lại có chút hài hòa. Lúc còn trẻ, Quân Vương Kiếm Khách tay cầm kiếm lạnh lẽo thật là cuồng ngạo, còn đến khi về già thì chẳng thèm hồng trần nhân gian, chỉ muốn già đi trên núi xanh. Vùi lấp quá khứ kiêu ngạo từng có, giống như một ông lão bình thường, giảng thuật những pháp lý ngàn vàng khó mua cho lũ trẻ vẫn còn chưa hiểu những điều này. Nhưng đó cũng là một kiểu ngạo khí lớn hơn a... Vài ngày sau. Đảo Anh Đào · thần điện Ame-no-Minakanushi. Từ Phất bình tâm tĩnh khí. Từ từ sử dụng trà đạo của đảo Anh Đào để tâm hồn bình tĩnh trở lại, mọi phiền não trong lòng thực chất đều là vì không làm gì cả. Nếu đã bắt đầu bắt tay giải quyết, ngược lại sẽ thấy tỉnh táo lại. Thiên cẩu vốn là hung thú được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, tuy bị giới hạn về cấp bậc của chủng tộc, nhưng sau mấy ngàn năm, cũng coi như là đạo hạnh cao thâm. Lại giỏi ngự phong cùng ẩn độn, có thể lặng lẽ tiến vào Thần Châu, rất thích hợp đi tới lăng mộ Tần Thủy Hoàng, đem thần tính mang về. Đến khi đó hắn dung nạp thần tính, có thể khôi phục lại toàn thịnh bản thân, có thể trục xuất Tương Liễu, thậm chí thu phục Tương Liễu về dùng, đến lúc đó chấp chưởng sức mạnh của một quốc gia, có thể ung dung tiến thoái, nguy hiểm trong mộng cảnh cũng có thể thong dong tránh lui. Một Sơn Thần hoảng loạn chạy vào. Động tác của Từ Phất bị quấy rầy, mặt không vui. “Hấp tấp vội vàng, còn ra thể thống gì?” “Amenominaka bệ hạ, tình hình có biến.” Sơn Thần kia thấy vậy bối rối lấy ra một vật đưa cho Từ Phất, người sau hờ hững liếc qua, rồi sắc mặt chậm rãi ngưng kết, kéo ra là địa chỉ trang web Phủ Thiên Sư núi Long Hổ, có thông báo giới thiệu mới nhất, tấm ảnh to nhất phía trên là một vị lão đạo nhân đang chụp ảnh chung với lũ trẻ. Lần này, trong ngực lão nhân đang ôm một con mèo. Thân đen đầu bạc. Chén trà Đường Triều trong tay Từ Phất rơi xuống vỡ tan… Sơn Hải Giới. Vệ Uyên cuối cùng đã đến được mục đích. Núi Sùng Ngô. Hắn đã nhìn thấy nơi năm đó mình cùng Vũ Vương, Nữ Kiều từng nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận