Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 777: Bỗng nhiên nhị đế Thần Thoại khái niệm

"Chương 777: Bỗng Nhiên Nhị Đế Thần Thoại Khái Niệm"
"Vị đại nhân kia? Là nàng?"
"Rốt cuộc là tình huống như thế nào, ngươi từ từ nói..."
Vệ Uyên hồi tưởng lại vị thiếu nữ áo trắng thần bí khó lường kia, thần sắc có chút ngưng trọng, nhưng con tiểu Thanh Điểu kia lại lo lắng đến mức nhất thời không nói rõ được, nó vừa vỗ cánh bay múa vừa cuống quýt, không sao lập tức sắp xếp mạch suy nghĩ đâu vào đấy, chỉ biết lo lắng không yên.
Vệ Uyên lập tức bấm đốt tay, làm cho nó cảm thấy bình tĩnh hơn bằng một chút an thần định hồn chú thuật.
Sau đó nhìn Thanh Điểu dần dần an tâm, Vệ Uyên khẽ động ngón tay, điểm nhẹ vào mi tâm Thanh Điểu, miệng nói: "Sắc lệnh hóa hình." Một luồng thần lực lưu chuyển biến hóa, Thanh Điểu được thần lực Côn Lôn nhất hệ bao phủ, biến thành một tiểu cô nương tầm 1m40, mặc váy xanh, tóc đen buộc kiểu tóc quả đào.
Thanh Điểu có vẻ hơi mơ màng, ngơ ngác nhìn tay mình.
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Đây cũng là lần đầu hắn làm chuyện tương tự.
Yêu loại hóa hình thuật, phối hợp điểm hóa chi thuật của Phật môn, thai hóa dịch hình của Đạo môn, và ngôn xuất pháp tùy của Nho gia.
Bàng môn tả đạo bịt miệng các vị Tiên.
Rồi dùng thần tính thống hợp, tam giáo hợp nhất, hoàn thành thần thông loại lớn có tính thống hợp.
Xem ra cũng không tệ lắm.
Vệ Uyên trong lòng hài lòng.
Ừm, môn pháp thuật này yêu cầu quá khắc nghiệt, trực tiếp điểm hóa chân linh, cũng may yêu cầu cao về đạo hạnh nhưng lại không có đặc tính thần thông nào, nếu không mà phổ cập ở nhân gian thì dễ xuất hiện tình trạng ép buộc mèo nhà biến thân...
Hay là về sau sẽ thử điểm hóa một cái?
Vệ Uyên có chút suy tư, như kiểu Thanh Điểu này, có nền tảng rất cao, gần như là Thần Thú, bản thân rất khó thay đổi hình thái, hoặc có thể nói, Thần Thú này vốn xem thường việc biến thành chủng tộc khác, chúng đều tìm mọi cách cường hóa thể phách.
Vệ Uyên thấy rõ, rõ ràng có thể theo hầu nhưng lại thích hóa hình.
Cũng chỉ có Khâm Nguyên ở Côn Lôn Sơn.
Tên kia vì kiếm tiền, trực tiếp làm ra quyết định đi ngược lại tổ tông.
Xem như thần điểu nổi danh trong Sơn Hải Kinh ở Côn Lôn Sơn mà lại chọn hóa hình thành người để đi làm ăn, lén lút trốn qua các vị đầu lĩnh, về sau thì làm việc cho quan phương, bán mật ong, trà chanh mật ong, còn nhiều lần lôi kéo người Thạch Di được thiên cảnh Tây Bắc che chở cùng nhau làm việc để phát triển.
Vệ Uyên trong lòng thầm oán.
Thấy Thanh Điểu hóa hình, trên vai nó có một vết thương không ngừng chảy máu, khiến quần áo nhuốm đỏ, Vệ Uyên dùng mấy pháp thuật nhỏ trị thương, sau đó hỏi Thanh Điểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cảm xúc Thanh Điểu đã dần ổn định, nhắc đến chuyện này thì giọng vẫn còn hoảng hốt.
"Bọn ta mấy người sau đó đều đi theo vị đại nhân kia, về sau qua rất lâu, rồi sau đó, khi các ngươi nhân gian cùng Cộng Công đánh nhau thì vị đại nhân kia muốn đến gặp ngươi, cho nên từ ngoại hải đi đến..."
"Sau đó, thì gặp Ngu Cường Huyền Minh..."
"Ngu Cường? Bắc Đế..."
Vệ Uyên nhíu mày.
Qua lời Thanh Điểu, tuy còn hơi run rẩy, nhưng Vệ Uyên cũng nắm được đại khái sự tình.
Vì đi đường tắt, các nàng chọn đi từ ngoại hải, kết quả gặp Bắc Đế đi tuần, một hồi xung đột, Bắc Đế nhìn thấy khí tức thần bí trên người thiếu nữ kia nên đã giữ họ lại, y là một trong những người mạnh nhất dưới Thập đại đỉnh phong, có danh hiệu [Đế].
Các nàng không phải là đối thủ, Bắc Đế còn muốn tiến thêm một bước, muốn cưới vị thiếu nữ áo trắng.
Cuối cùng các nàng phải cố gắng lắm mới đưa được Thanh Điểu ra ngoài.
Trên đường đến cầu viện, Thanh Điểu lại gặp thế lực Quy Khư truy sát, trong lúc hoảng loạn đã rơi vào thế giới nhỏ này. Vệ Uyên thở ra một ngụm trọc khí, nghe đến đây cũng thấy may mắn, may là Thanh Điểu có quyền năng tương tự sứ giả Chư Thần nên trong cõi u minh đã gặp được hắn.
Dù không gặp được hắn thì không lâu sau cũng biết Thao Thiết ăn no rồi.
Thao Thiết ham ăn nhưng trong chuyện trọng yếu thì không hề hồ đồ.
Hay là phải nói, trong những chuyện quan trọng 【quyết định xem nó có được ăn no hay không】 thì nó cực kỳ lý trí.
"Bắc Đế... Ngu Cường."
Vệ Uyên trầm giọng tự nói, rồi hồi tưởng lại thiếu nữ áo trắng kia, không hỏi mà đáp: "Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai..." Thanh Điểu lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng nàng mang đến cảm giác an tâm cho chim..."
Khiến ngươi an tâm...
Vệ Uyên nhớ lại khi gặp thiếu nữ áo trắng kia, không hiểu sao bản thân lại đầy lòng tin với nàng ta.
Đây không phải pháp thuật hay thần thông gì, mà là bản năng, là sự tin tưởng tự nhiên.
Người mang đến sự tin tưởng đến vậy...
Vệ Uyên thở dài, hỏi: "Nữ Oa cho ngươi đi tìm ai?"
Thanh Điểu rưng rưng hai hàng nước mắt: "Ô ô ô ô, Thạch Di..."
"Người duy nhất dưới Thập đại đỉnh phong có thể giằng co với Bắc Đế."
"Hơn nữa còn cứng nhắc và bảo thủ."
"Tỷ tỷ Chiêu Dương còn nói, chỉ có Thần mới có thể khiến Bắc Đế giằng co đến khi vũ trụ diệt vong cũng không thể thoát khốn, hai người ai thua trước là xem tâm thái của ai sụp đổ trước."
Vệ Uyên: "... ..."
Ngươi nói đúng, ta không thể phản bác.
Bắc cực Huyền Vũ đối với tây cực Thạch Di.
Đúng là một khái niệm đối đầu bất hủ qua năm tháng.
Thật sự là một cặp trời sinh.
Chỉ là tên này có vẻ biến mất rồi, trước khi đánh tới Bất Chu Sơn thì hắn hoàn toàn không ở khu vực Tây Bắc Thiên, nếu không thì lúc đó đâu cần phải ép Thường Hi và lão bá Bất Chu Sơn chạy tứ tán khắp nơi.
Hắn thở ra một hơi, nghĩ ngợi, rồi trực tiếp đưa Thanh Điểu đến chỗ nhị đế Bỗng Nhiên, lúc này Thao Thiết đã ăn no, đang ngồi đó ợ hơi.
Còn hung thần.
Chắc là đã bị loại khỏi thế giới này bằng phương thức cực kỳ tàn nhẫn.
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra, may mắn không để Thanh Điểu thấy cảnh tượng vô nhân đạo đó.
Vệ nào đó vốn là người rộng lượng, không thể nhìn cảnh tàn nhẫn như vậy.
Nên làm lơ đi.
Cái gọi là quân tử thấy nó sống không đành lòng thấy nó chết, cho nên lánh xa nhà bếp.
Ý của câu này không phải quân tử mềm lòng không ăn thịt.
Mà là ta Nho gia quân tử thấy cảnh giết gà giết heo thì không nỡ cầm đũa nên ta không nhìn. Còn thịt thì vẫn muốn ăn.
Vệ Uyên giới thiệu sơ qua về nhị đế Bỗng Nhiên, rồi hỏi hai lão gia tử: "Ta có một người bạn, khi đi ngang qua ngoại hải thì bị Ngu Cường giữ lại, còn muốn bức hôn, hai vị có biện pháp nào không?"
"Ọe... !"
Thao Thiết gục xuống có vẻ như ăn no căng bụng.
"Ai? ! !"
Thúc Đế giật giật khóe miệng: "Ngu Cường? !"
Hốt Đế hít vào một hơi lạnh: "Bắc Đế kia, Hắc Đế Ngu Cường?"
"Đúng..."
"Ọe! ! !" Thao Thiết tiếp tục nôn khan.
Vệ Uyên giật giật khóe miệng, làm lơ Thao Thiết lần đầu tiên từ khi sinh ra bị đau bụng.
"Ta hiện tại, có đánh được Thần không?"
Lần này hai người Bỗng Nhiên cùng lắc đầu: "Không thể nào, hoàn toàn không phải là đối thủ."
"Kém cả một cấp độ!"
Thúc Đế vẻ mặt nặng nề: "Đừng tưởng ngươi ở Nhân Gian Giới đánh bại Cộng Công vừa mới khôi phục mà cho rằng mình là vô địch dưới Thập đại đỉnh phong, lần đó Cộng Công là do Nhân Hoàng không ngại hao phí nội tình bản thân, là do có Roi Thần Nông giúp ngươi trị thương mỗi lúc."
"Là vì có Tây Vương Mẫu, có Côn Lôn đệ nhất Võ Thần, có cái gọi là Ngọc Đế Đạo môn liên thủ."
"Lại thêm Cửu Đỉnh do Vũ Vương để lại."
"Có vậy mới thắng được một chiêu."
"Mà điểm trọng yếu nhất..."
Hốt Đế nói thêm vào: "Nhân gian, là sân nhà của ngươi mà!"
"Từ trong chỗ sâu, thế giới kia và thiên địa đều trợ giúp ngươi, chính là cái gọi là thiên mệnh sở quy, còn bây giờ, ngươi muốn ở Bắc Hải, là sân nhà của Huyền Minh, đối đầu với Huyền Minh? Ngươi nên biết, Phục Hy và Thạch Di đánh nhau chỉ có thể phong tỏa Thần trong thế giới nhỏ."
"Phòng ngự của Huyền Minh nổi tiếng ngang Thạch Di."
"Ngươi lấy gì mà phá phòng ngự của Huyền Minh?"
Vệ Uyên nói: "Chẳng phải Thần đã từng dính đến khí vận Nhân tộc rồi sao?"
Thúc Đế liếc mắt: "Nhưng Thần có làm quan của các ngươi Nhân tộc đâu, Thần không ngốc, Trọng Lê bị Chuyên Húc hại thảm như vậy cơ mà, Thần rút kinh nghiệm của Trọng Lê, chỉ coi khí vận Nhân tộc là bàn đạp, có được là vị trí đế vương thần thoại ngoại hải."
"Một câu, kiếm của ngươi không phá được phòng thủ của đối phương, mà đối phương có thể mài chết ngươi."
"Thêm cả thiên mệnh Bắc Hải, đủ để làm suy yếu tám phần chiến lực của ngươi."
"Nếu công thể Bất Chu Sơn của ngươi mạnh thêm một cấp bậc, có thể định trụ vận mệnh bản thân, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài thì có thể không quan tâm dây dưa khí vận của Bắc Hải, dùng thêm chút thủ đoạn, chưa chắc không thể kéo dài với y, dù sao một chiêu khái niệm Viêm Hoàng kia của ngươi vẫn rất khó đối phó, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Vệ Uyên lần thứ hai đến Đại Hoang đã ngộ ra khái niệm Thần Thoại, được Kim Ô ghi chép trong sách, là khái niệm Viêm Hoàng, lực sát thương trung bình, nhưng trừ phi dùng lực lượng năm tháng bào mòn, bằng không thì rất khó khỏi hẳn.
"Tóm lại... chúng ta không đề nghị ngươi cứng đối cứng." Thúc Đế gật đầu.
"Có thể thử xem có biện pháp nào có thể đi đường vòng hay không, từ từ tính."
Hốt Đế cũng nói y như thế.
Một mập một gầy hai Cổ Đế nhìn nhau, cùng nói: "Tóm lại, đừng dùng sức mạnh."
"Người trẻ tuổi đừng có đánh đánh giết giết."
"Đừng có nóng vội như vậy."
"Thế giới này còn có rất nhiều cách đạt thành mục đích, cứ yên tâm, ngươi còn nhiều thứ cần phải học."
Vệ Uyên trầm mặc.
Sau đó bình tĩnh lẩm bẩm: "Ta có một loại thiện cảm tự nhiên đối với người bạn này."
"Mà Thanh Điểu, tín sứ của Tây Vương Mẫu, cũng bị ảnh hưởng bởi đặc tính này."
Vệ Uyên nói: "Cho nên ta phỏng đoán, thân phận Thần của nàng có quan hệ ít nhất với ba vị này."
"Thậm chí có thể là chuyển thế thân chưa khôi phục ký ức."
"Tây Vương Mẫu."
"Hậu Thổ."
"Nữ Oa."
"Ta nói xong rồi."
"Ừm, từ từ rồi đến thật sao?"
" ? ? !"
Ai? !
Thần sắc của nhị đế Bỗng Nhiên dần ngưng kết lại.
Nụ cười trên mặt chậm rãi cứng đờ.
Trầm mặc, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Cả hai nhìn nhau.
Hai vị lão gia tử hít sâu, tựa như muốn bình tĩnh, nhắm mắt lại rồi cùng nhau lật bàn, giận dữ hét:
"Mẹ nó! ! !"
"Làm! Chơi hắn luôn đi!"
Chẳng phải bảo đừng xốc nổi sao...
Hai ngài còn lợi hại hơn.
Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra: "Vậy hai ngài muốn ra tay sao?"
"Đương nhiên là không!"
Hai vị Bỗng Nhiên thở hồng hộc, sau đó đương nhiên trả lời: "Chúng ta không phải là người chiến đấu cùng Thần."
"Đương nhiên là ngươi đi."
Vệ Uyên nhíu mày: "Nhưng chẳng phải các ngài nói ta đánh không lại Thần?" Thúc Đế gật đầu nói: "Đương nhiên ngươi không đánh lại y, chỉ cần khí vận Bắc Hải đã đủ làm suy yếu bảy tám phần thực lực của ngươi, toàn bộ khí vận thế giới đang chống đối ngươi, kiếm thuật của ngươi cũng chưa đạt tới trảm phá nhân quả, xé nát khái niệm cấp bậc như Đại Hoang hải ngoại, lúc đó kiếm của ngươi cũng không đâm thủng được da mặt Ngu Cường."
"Chẳng phải vẫn còn bọn ta sao? !"
Thúc Đế móc ra một cái đục, Hốt Đế lấy ra một cái búa.
Vệ Uyên: "? ? ?"
Các ngươi muốn làm gì?
Hắn nhớ lại Thần Thoại của hai vị này, vô ý thức lùi lại, hai tay bắt chéo che mặt.
"Ta với Giác đều rất hài lòng về khuôn mặt của ta, cảm ơn."
"Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Nhị đế Bỗng Nhiên liếc nhau, có vẻ các vị Thần đã đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi yếu ớt nói:
"Ngươi biết Bất Chu Phụ Tử Sơn không?"
"Hả? ? ?"
"Cảnh giới của chính ngươi không đủ nhưng có thể đánh."
"Lão Bất Chu hiện tại đang dựa vào Bất Chu Phụ Tử Sơn, tuy mất đi phần lớn lực lượng nhưng cảnh giới vẫn còn."
"Không còn cách nào, chỉ đành giúp ngươi mượn một chút lực lượng của lão Bất Chu."
"Trên trời hắn có linh thiêng, khụ khụ khụ..."
"Ý ta là, hắn hiện tại đang ở bên ngoài cũng nhất định sẽ thông cảm cho chúng ta."
Thúc Đế và Hốt Đế mỗi người đặt một tay lên vai Vệ Uyên, những trò đùa ngày xưa đã không còn, là một trong những Cổ Đế cổ xưa nhất, quan hệ của các Thần với ba vị kia cũng không hề tệ, thời khắc này, ngay cả Vệ Uyên cũng có thể cảm thấy tiếng gầm thét giận dữ, tuy không phải là Thần chiến đấu, nhưng hai vị Cổ Thần có danh hiệu Đế, cuối cùng trên người cũng tuôn trào một loại sức nặng đặc thù của năm tháng.
Thúc Đế chậm rãi nói: "Thai hóa dịch hình, lớn nhỏ như ý."
Hốt Đế lẩm bẩm: "Đi vu tồn tinh, luyện giả là thật."
"Đến khu vực Tây Bắc Thiên."
"Chúng ta giúp ngươi mượn lực lượng của Bất Chu Phụ Tử Sơn, 【 biến hóa 】 bề ngoài và mệnh cách, 【 lừa qua 】 Bất Chu Phụ Tử Yamamoto thân, 【 lừa qua 】 quy tắc thiên Đạo, khiến ngươi ngắn ngủi hóa thân thành 【 Bất Chu Sơn Thần 】."
"Chân chính, 【 Bất Chu Sơn Thần 】."
Bạn cần đăng nhập để bình luận