Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 172: Bất tử tính

Chương 172: Tính Bất Tử. Kiếm thời Tần Vương Chính? Vệ Uyên có chút kinh ngạc trước thu hoạch của lão đạo này. Hai người hẹn thời gian qua điện thoại, lão đạo nhân nói để Trương Hạo lái xe đến đón Vệ Uyên, Vệ Uyên thay một bộ quần áo, nghĩ ngợi một chút, liền đeo Ngọc Long Bội lên người, trên mu bàn tay lộ ra một ấn ký Giác để lại, đây là do Thiên Nữ để phòng ngừa hắn gặp nguy hiểm lưu lại, cũng coi như một cách liên lạc đơn giản hơn. Vệ Uyên đeo hộp kiếm, yên tĩnh chờ đợi, trước đây tám mặt hán kiếm đã được tắm rửa thần huyết một lần, trút bỏ cũ kỹ đổi mới, nay đã hoàn toàn khác xưa. Cùng với pháp kiếm của Trương Đạo Lăng đều được thu vào trong hộp kiếm. Vệ Uyên nói với quỷ nước mấy lời, dặn dò ở trong viện bảo tàng xem xét, trong lòng ít nhiều cũng có chút mong đợi thanh cổ kiếm mà lão đạo sĩ nhắc tới, cho dù không thể khiến bộ phận chân linh của hắn khôi phục, nếu như có thể thấy hình ảnh ẩn giấu bên trên cổ vật kia, cũng coi như có thu hoạch. Lúc này, Vệ Uyên đột nhiên chú ý thấy bên ngoài cửa có một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, đang đi tới đi lui, do dự không quyết, trên mặt có vẻ chần chừ do dự không biết có nên tiến vào hay không. Sau đó hình như chú ý thấy Vệ Uyên đang nhìn mình trong cửa, có chút lúng túng gãi đầu, gật nhẹ đầu một cái, rồi quay người rời đi, có chút giống một khách hàng có ý định mua đồ, nhưng vì một vài nguyên nhân nên ngại không vào cửa. Vệ Uyên có điều suy nghĩ, nhưng cửa hàng của hắn không phải loại hình cần phải hô hào khách vào xem, nên cũng không chủ động hỏi thăm. Không lâu sau, Trương Hạo lái xe tới viện bảo tàng. Lão đạo sĩ cũng đang ngồi bên trong. Vệ Uyên bảo quỷ nước tạm thời đóng cửa viện bảo tàng, rồi ngồi vào ghế sau, còn chưa kịp để Trương Hạo nổ máy, lão đạo sĩ đã nhìn viện bảo tàng quán chủ trước mắt, một người trẻ tuổi, nghĩ đến trận chiến phát sinh ở Ứng Thiên Phủ trước đó, đáy mắt vẫn không kìm được sự kinh hãi. Hắn cố gắng khống chế lại tâm tình, nhân lúc xe chạy, liền nói ra mục đích lần này, đó là địa điểm bảo vệ một vài cổ vật đặc thù của tổ đặc biệt hành động và Đạo môn, coi như một nơi cất giấu, trong đó có rất nhiều đồ vật thời Tần Hán, trước đó lão đạo sĩ có nhắc với người ở đó về yêu cầu của Vệ Uyên, vài ngày sau liền nhận được phản hồi. Đó là kiếm, mà lại là hai thanh. "Hai thanh?" Vệ Uyên hỏi lại. Lão đạo sĩ đáp: "Đúng vậy, hai thanh, hai thanh kiếm này được tìm thấy trong hầm mộ Tần Thay Vương, tất nhiên, nói đúng ra thì đây là mộ táng cuối thời Tần, nhưng hai thanh kiếm này lại không nghi ngờ gì là vật thời Tần Vương Chính, trong đó có một thanh kiếm rất nổi tiếng, so về Thái A cũng không kém bao nhiêu." Vệ Uyên nói: "Là gì vậy?" Lão đạo sĩ nhẹ nhàng thở ra, trả lời: "Kiếm Từ Phu Nhân." Vệ Uyên ghi nhớ thanh kiếm này, đoản kiếm, hoặc nói là dao găm. Bất kể là trong quá khứ hay là sách vở hiện đại đều có ấn tượng về nó, tất nhiên là quá khứ đã thật sự gặp thanh kiếm này, thứ khí cụ do yến thái tử Đan cầu được, từng dùng người để thử kiếm, vải vóc bị chạm vào liền rách nát, trong lịch sử ghi lại là có tẩm độc, nhưng thực tế là một thanh trảm Hồn phù kiếm, thứ mà Kinh Kha dùng để đâm Tần Vương Chính. Thủy Hoàng Đế đã bỏ thanh kiếm này lại. Đó là một trong số ít khoảnh khắc mà hắn từng rơi vào thế chật vật. Không ngờ rằng ở thời đại này lại có thể gặp lại kiếm Từ Phu Nhân, Vệ Uyên hỏi: "Vậy thanh kiếm còn lại thì sao?" Lão đạo sĩ ngập ngừng lắc đầu, nói: "Cái này không rõ lắm, ta không nghiên cứu nhiều về mấy thứ cổ vật này, nhưng khi ngươi tới đó rồi có thể hỏi lão huynh đệ kia của ta, hắn chắc là biết." Một đường im lặng. Xe rất nhanh đã đến nơi. Vệ Uyên cùng lão đạo sĩ xuống xe, Trương Hạo thì vẫn còn phải trở về, Vệ Uyên sau khi xuống xe, đột nhiên nhớ đến những gì mình thấy trong mơ trước đó, bèn khựng lại bước chân, quay đầu lại cười với Trương Hạo: "À phải rồi, Trương Hạo, khi nào cậu mời cô gái nào đi chơi, chi bằng thử nói với nàng một câu là giảm nửa lượng thuốc xem sao." Trương Hạo ngẩn người, há hốc miệng. Nghĩ đến Thiên Nữ, nghĩ đến ba vị nữ tử hoặc thanh tú hoặc xinh đẹp sống sát vách viện bảo tàng, nghĩ đến vị mỹ nhân áo đỏ mới tới làm họa sĩ, đột nhiên trong lòng có một cảm giác thuyết phục tuyệt đối, chân thành nói cảm ơn, sau đó hỏi: "Vệ quán chủ, đây là kinh nghiệm của ngài sao?" Kinh nghiệm? Ánh mắt Vệ Uyên dừng lại ở ấn ký đưa tin do Thiên Nữ lưu lại trên mu bàn tay, khóe miệng giật giật: "Không." Hắn đáp: "Đây là huyền học." . . . Vệ Uyên theo lão đạo sĩ đi vào một địa điểm bí mật có kết giới bảo vệ. Đó là một tòa phòng kiểu cổ, được xây dựng trong khu rừng bê tông cốt thép hiện đại, có sự kết hợp giữa quá khứ và kỹ thuật hiện đại, nhìn khá thú vị, lão đạo sĩ đi ở phía trước, Vệ Uyên vừa ngắm cảnh vừa đi theo, bên trong có một lão nhân cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn đi ra, chào hỏi với lão đạo sĩ. Rồi nhìn về phía Vệ Uyên, ngạc nhiên nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi chính là người muốn xem bảo bối của ta lần này sao?" Tiểu gia hỏa? Lão đạo sĩ khóe miệng giật một cái, vội vàng thúc giục: "Còn có thể là ai nữa?" "Lão Chu, mau mau mang đồ vật của ông ra đi?" Lão giả họ Chu lầu bàu, sao ngươi nóng nảy vậy, nhưng vẫn xoay người lại lấy đồ, lão đạo sĩ lau mồ hôi, Vệ Uyên đánh giá xung quanh, xem ra vừa mới đây thôi, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét tranh tranh, cùng tiếng quát giận dữ của lão họ Chu kia, rồi một đạo ô quang lao thẳng ra, hung hăng đâm về phía Vệ Uyên. Kình khí sắc bén, sát khí tuy không hiển lộ ra ngoài, nhưng cực kỳ thuần túy nồng đậm. Vệ Uyên mang Ngọc Long Bội liền phát ra hắc quang. Hắn cũng biết nguyên nhân ít nhiều, là bởi vì kiếm Từ Phu Nhân chấp nhất với khí tức của Thủy Hoàng Đế, nên mới khiến binh khí này sinh ra địch ý với mình, lão họ Chu kia đuổi theo không kịp, lại không biết bên trong hộp kiếm sau lưng Vệ Uyên cất giấu hai thứ lợi khí, dưới tình thế cấp bách, cũng không rảnh lo lắng nhiều, hơi dùng sức, một thanh kiếm khác trong tay liền tuột vỏ bay ra. Vệ Uyên vô ý thức đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, thuận thế rút kiếm. Âm thanh kiếm reo vang dội, hiển nhiên là một thanh lợi khí thượng thừa, kiếm này là kiếm được chế vào thời Chiến Quốc, thuận thế lùi lại, Vệ Uyên cầm lấy chuôi cổ kiếm trong tay vung mạnh xuống, kiếm Từ Phu Nhân trì trệ lại, rồi sau đó lại đâm thẳng về phía cổ Vệ Uyên, sát cơ nhắm vào Vệ Uyên chứ không phải Ngọc Long Bội. Vệ Uyên hơi nhíu mày, đưa tay. Thế kiếm hùng hồn, trực tiếp chém vào thân kiếm của đoản kiếm kia, khiến kiếm Từ Phu Nhân bị đánh xuống đất, trải qua năm tháng dài đằng đẵng bào mòn, kiếm Từ Phu Nhân cũng không còn sự sắc bén năm nào, lần này cuối cùng bị trực tiếp chém xuống, cắm ngược xuống đất. Vệ Uyên nhìn thanh cổ kiếm trong tay, trên thân kiếm cảm thấy một khí tức quen thuộc. Đó là khí tức chân linh. Hai lão nhân vội vàng tiến lên, cẩn thận từng chút một nâng thanh kiếm Từ Phu Nhân kia lên, kiểm tra xem có vết thương nào không, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cất kỹ vào trong hộp gấm, sau đó nhìn Vệ Uyên bên cạnh đang có vẻ thất thần, lão nhân họ Chu tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm, thấy trên thân kiếm không hề có vết chém, lúc này mới yên tâm lại. Còn chưa kịp lên tiếng, thấy Vệ Uyên đột nhiên đưa tay, khẽ vuốt lên thân kiếm, thanh cổ kiếm bị chôn dưới đất rất lâu lại đột nhiên rít gào không ngừng, như đang vui mừng khôn xiết, một luồng khí vô hình từ trên thân kiếm lướt qua, cuốn lên những vết rỉ bám trên đó, những chỗ còn lại thì vẫn um tùm sát khí. Vết rỉ bị kiếm khí cuốn theo, bay lượn xung quanh, tựa như một người trẻ tuổi thoạt nhìn lại có một khí tức tang thương. Lão nhân họ Chu ngây người. Còn lão đạo sĩ thì nhìn người trẻ tuổi kia sắc mặt bình thản, cầm kiếm thong dong, nghĩ đến vị nữ tử gánh vác Bá Vương Thương, nghĩ đến Thiên Nữ trong tiệm hoa, trong đầu bỗng nảy ra một ý niệm hoang đường, vô thức hỏi: "Vệ quán chủ, ngươi nhận ra thanh kiếm này sao?" Vệ Uyên cắm kiếm vào vỏ, trả lời: "Nhận ra chứ." Sao có thể không nhận ra được? Hắn nói: "Thanh kiếm này tên là Chúc Lũ kiếm, cũng có tên là Độc Lộc." "Là tru thần chi kiếm, đối nghịch với Từ Phu Nhân kiếm làm thí quân chi kiếm, từng được Ngô Phù Sai ban cho Ngũ Tử Tư, Ngũ Tử Tư chết dưới kiếm này, còn muốn treo mắt của mình trên thành, nhìn Ngô quốc bị đánh sập, về sau Câu Tiễn đúng là đánh sập Ngô quốc." "Sau đó thanh kiếm này lại lấy đi tính mạng của đại thần Văn Chủng của Câu Tiễn, nếu không phải Phạm Lãi đi nhanh, thì có lẽ cũng bị kiếm này giết chết." Lão giả họ Chu vô ý thức nói: "Đây chính là thanh danh kiếm đã lấy đi tính mạng hai vị đại thần?" "Hai vị?" Hắn nghe thấy người trẻ tuổi kia ngừng lại một chút rồi trả lời: "Không, là ba vị." Chúc Lũ kiếm trong vỏ kiếm rít lên. Vệ Uyên cầm kiếm, một sợi một sợi chân linh khí tức ẩn chứa qua năm tháng dài đằng đẵng trên thân kiếm lại lần nữa trở về... . . Chúc Lũ kiếm, tru thần chi kiếm vì vương. Vốn dĩ phải là năm thứ bốn mươi của Đại Tần Thủy Hoàng Đế, bây giờ lại là năm thứ ba của Tần Nhị Thế. Một chiếc thuyền cập bến ở bờ biển Đông Hải. Không còn là Uyên năm đó còn bé, đeo Ngọc Long Bội, đặt chân lên đất Đại Tần, hắn bây giờ đã hoàn toàn khác so với hai lần khởi hành trước đây, hắn đã 30 tuổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la mênh mông, nắm chặt thanh chiến kiếm Hắc Băng Đài của Đại Tần, bước đi trên con đường trở về Hàm Dương. Đây là lần thứ hai ta trở lại đây. Chúng ta đã tìm được thuốc Bất Tử. Nhưng bệ hạ đã không còn nữa. Ngô hoàng vi tôn. Nhưng hải ngoại Tam Sơn, không có chỗ thần dị. Cho nên, Chúng ta cắt đứt những hòn đảo ngoài biển Đông, và những thần tính sơ khai bản địa chưa phân hóa sinh ra từ quần đảo Đông Doanh. Cũng dùng thứ này luyện thành Bất Tử Dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận