Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 402: Đi song song con đường

Chương 402: Đi song song con đường
Sơn Hải giới · hải ngoại chư quốc.
Tây Vương Mẫu đối với nhóm thiên Nữ dạy bảo vô cùng nghiêm khắc, thậm chí gần như ở mức độ khắc nghiệt. Điều này dẫn đến, dù đã trải qua trọn vẹn mấy ngàn năm phát triển, với giác ngộ tri thức, Giác vẫn có thể dễ dàng sống sót tại Nữ Nhi Quốc. Nàng dựa vào y thuật rất nhanh tìm được chỗ ở, còn Khâm Nguyên thì xem như người phụ thuộc, đi khắp đô thành Nữ Nhi Quốc tìm hiểu tin tức.
Nàng từ đầu đến cuối đều sinh sống ở Tây Sơn giới, đây là lần đầu tiên tiếp xúc đến hải ngoại chư quốc. Đối với nơi này mọi thứ đều rất hứng thú. Lại một ngày, Khâm Nguyên tìm hiểu thông tin cả buổi sáng, đẩy cửa trở về. Trước mắt nàng sáng sủa, toàn bộ đều là sự hiếu kỳ cùng hài lòng với thành phố mới này, nơi đây có nền văn minh siêu phàm cực kỳ phồn hoa, mà nồng độ linh khí, khách quan mà nói cũng nồng đậm hơn nhân gian, ít nhất đối với một hung thú như nàng mà nói, sinh sống ở đây, tựa hồ so với nhân gian còn tự tại hơn chút.
Khâm Nguyên líu lo không ngừng cùng thiên Nữ thảo luận mọi thứ chứng kiến ở Nữ Nhi Quốc. Lòng tràn đầy mong muốn được ở lại nơi này.
Thay một thân trang phục quần áo Nữ Nhi Quốc, thiếu nữ mỉm cười gật đầu nói: "Làm tốt lắm, Khâm Nguyên."
"Hiểu rõ tình hình nơi đây, chúng ta có thể mau chóng tìm ra phương pháp trở về nhân gian."
Khâm Nguyên đang giới thiệu tình hình Nữ Nhi Quốc, nghe vậy thanh âm chợt khựng lại, sau đó nhìn Giác, hỏi: "Trở về nhân gian?"
Nàng có chút hiếu kỳ, dò hỏi: "Ngươi là Côn Lôn thiên Nữ à... Ngươi là cơn gió xoáy trên chín tầng trời, chỉ cần có Côn Lôn, chỗ nào cũng là nơi kết thúc của ngươi, chỗ nào cũng không phải nơi ngươi trở về, mà núi Côn Lôn dù ở Sơn Hải giới hay nhân gian đều có, sao ngươi lại muốn hồi nhân gian?"
Nàng hoàn toàn không muốn trở về. Không muốn trở về chút nào.
Giác khẽ run lên, vô ý thức đáp: "Hồi nhân gian, vì ở đó có..."
Giọng nói nàng thoáng cái dừng lại.
Có cái gì đó ư? Có ký ức niên thiếu, cũng có những chuyến du lịch chứng kiến hết thảy, còn có... Nàng chợt nhớ đến lần ôm bất ngờ kia. Nghĩ đến độ ấm quen thuộc. Sau đó lại nghĩ đến những bức tranh mà người họa sĩ U Hồn kia đã vẽ.
Khâm Nguyên chờ một hồi lâu không thấy trả lời, ngẩng đầu lên thì thấy thiếu nữ toàn thân ngơ ngẩn ở đó, khuôn mặt trắng nõn, chỉ là tai lại giống như lửa đốt đỏ rực.
Nói hớ rồi!
Khâm Nguyên kịp phản ứng, lập tức lắp bắp sửa lời nói: "Ta, ta nói là..."
Linh quang chợt lóe, nàng chỉ chỉ thức ăn trên bàn, nói: "Tài nấu nướng của thiên Nữ thật là quá tuyệt, đồ ăn ngon thật, là học ở ai vậy?"
Trù nghệ... thiên Nữ khôi phục lý trí, suy nghĩ, chợt rơi vào ngơ ngác.
Khâm Nguyên há hốc mồm, vừa chỉ đồ gốm trên bàn, nói: "Cái này, hoa văn đồ gốm này rất đẹp a."
"... "
"Không, không không không, ý ta là, ý ta là y thuật của thiên Nữ thật là lợi hại."
"..."
"Không phải, ta nói là mấy đóa hoa hôm nay ngươi mua cũng rất đẹp."
"..."
Khâm Nguyên khóc không ra nước mắt, phát hiện, dường như nàng vừa nói một chủ đề, bên kia thiếu nữ đều sẽ rơi vào một trạng thái thất thần ngắn ngủi, thỉnh thoảng, khiến Khâm Nguyên có cảm giác như đang phải đối mặt với một cuộc kiểm tra sát hạch khó khăn chưa từng có, tê cả da đầu.
Tại sao? Tại sao?! Khâm Nguyên sắp bị dọa sợ.
Đại tiểu thư, ngươi đừng như vậy mà... Chẳng lẽ đối với ngươi, "đồ gốm, y thuật, đóa hoa, trù nghệ, đều sẽ trực tiếp dẫn đến cùng một lý do sao?"
Cái này cái này cái này... Cái này không có đạo lý!
Đương đương đương... Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, thành công phá tan sự yên tĩnh này, đồng thời cũng cứu thoát Khâm Nguyên đáng thương. Nàng thở phào nhẹ nhõm, luống cuống tay chân đi mở cửa, phát hiện bên ngoài là người của Nữ Nhi Quốc quan phương, cũng chính là con cháu tộc Khoa Nga.
"Xin hỏi, y sư Giác ở đây chứ?"
Nữ tướng oai hùng kia có thái độ rất khách khí, gật gật đầu, nói: "Có một bệnh nhân, hy vọng y sư Giác có thể giúp chữa trị một chút."
Lý do Giác đến đây ban đầu, chính là việc nàng ra tay cứu một bệnh nhân, thể hiện y thuật vô cùng siêu phàm thoát tục, nên rất được tôn trọng.
Khâm Nguyên trở lại, đưa tay lay lay vai Giác, liên tục gọi vài tiếng, Giác mới lấy lại tinh thần.
Lấy lại bình tĩnh, hiểu rõ ý định của nữ tướng Nữ Nhi Quốc xong, thiên Nữ dặn dò Khâm Nguyên vài câu, đứng dậy cùng nữ tướng oai hùng Nữ Nhi Quốc kia ra ngoài, đầu óc Giác còn có chút hỗn loạn, phong cảnh xung quanh xa lạ, mới mẻ, thú vị, người qua lại chưa từng thấy, hoặc vui vẻ, hoặc yên tĩnh, nhưng tâm tư nàng lại không đặt ở đó.
Nữ tướng kia đang nói gì, nàng cũng không nghe rõ ràng.
Chính là do Khâm Nguyên hỏi thăm hôm nay khiến nàng nhớ lại, còn có câu vô tâm buột miệng, khiến đáy lòng nàng có chút rối loạn, đồ gốm, y thuật, đóa hoa, trù nghệ, những thứ này nàng vốn cho là quen thuộc, là kiến thức và năng lực có được trong quá trình du ngoạn, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, phía sau dường như luôn có một bóng dáng.
Hôm nay mới ý thức được điều này ư?
Tiên cổ chế gốm là ngươi, tam quốc y thuật là ngươi, ngàn năm hoa là ngươi, còn có trù nghệ cũng bởi vì ngươi.
Tháng năm dài đằng đẵng, có người đồng hành với nàng.
Ngươi có còn mãi mãi nhớ đến ta không... Còn ta thì sao?
Bước chân Giác đột nhiên khựng lại, đối với nữ tướng kia nói: "Thật xin lỗi..."
"Xin đợi một chút."
Trong căn phòng hai người vừa tạm dừng chân, Khâm Nguyên thở dài một hơi, gãi gãi đầu, khiến mái tóc ngắn rối bù cả lên, vừa rồi nàng thật sự bị một phen dọa sợ, có một khoảnh khắc, nàng cứ tưởng thiên Nữ này mắc bệnh gì đó, nếu không thì sao lại có phản ứng như vậy? Không đến mức những vật này thật sự khiến nàng nhớ đến điều gì chứ? Dù sao ta cũng không có ý định trở về.
Nhưng đồ ăn này thật sự rất ngon.
Dù là đồ ăn chay, Khâm Nguyên vẫn không kìm được mà chảy nước miếng, gắp đồ ăn, còn chưa kịp đưa đến tận miệng thì đột nhiên có tiếng "ca lạp", làm Khâm Nguyên giật mình, đũa kẹp rau cũng bay đi, nàng vô ý thức quay đầu lại, thấy cửa bị đẩy ra, với hai màu đỏ đen làm chủ đạo, trang phục oai hùng của Nữ Nhi Quốc trên người thiên Nữ, dường như đã vội vàng chạy về, đứng ở cửa, cúi thấp đầu, có chút thở gấp gáp.
"Thiên Nữ?" Khâm Nguyên vô thức hỏi.
Thấy thiếu nữ kia hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt của nàng nhìn chăm chú Khâm Nguyên, tiến lên một bước, thiếu nữ giống như rút kiếm ra để nghênh đón khách đến quyết đấu sinh tử, lần này thản nhiên trả lời: "Ta muốn về nhân gian, vì Uyên ở đó."
Nàng nói: "Cho nên ta nhất định phải trở về!"
Khâm Nguyên ngây người.
Câu trả lời thẳng thắn, không chút trốn tránh, mang theo vẻ mềm mại mà kiên cường của thiếu nữ, dường như có một loại khí khái kiếm khí nghiêm nghị thấm vào lòng, khiến Khâm Nguyên đang đau đầu về vấn đề trở về cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, Giác gật đầu, có vẻ như đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, khí độ hào hùng, xoay người rời đi.
Khâm Nguyên một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Sau đó nghe tiếng bước chân vội vàng, quay đầu thấy thiên Nữ lại một lần nữa quay lại, một bước mở cửa. Thiếu nữ cúi thấp đầu, lần này không chỉ tai đỏ bừng mà cả khuôn mặt trắng nõn cũng ửng đỏ, nàng ngượng ngùng cúi đầu, lắp bắp nói: "Không, sau đó, lời vừa rồi, không được nói cho Uyên."
"Cảm, cảm ơn!"
"Ca lạp", tiếng đóng cửa, Giác vội vàng cúi đầu rời đi.
Khâm Nguyên chậm rãi mới hoàn hồn, cảm thán: "Thật là thanh xuân a..."
Sau đó nàng đột nhiên nhận ra, tuổi của mình hình như so với thiên Nữ, đến số lẻ còn không so nổi, một sự thật quá đau buồn.
Từ đầu đến cuối chỉ là một con số không.
Không có thanh xuân để nói.
Kiểm tra sát hạch còn không đạt tiêu chuẩn.
Cảm thấy càng bi thương.
Ngoài cửa cách đó không xa, nữ tướng Nữ Nhi Quốc vẫn yên lặng chờ đợi.
Sau khi trút bỏ hết những lời muốn nói, Giác quay lại, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh lịch sự vốn có, gật gật đầu, giọng ôn hòa nói: "Thật ngại đã để đợi lâu, không biết lần này là chữa trị cho ai vậy?"
"Y sư Giác quá khách khí."
Nữ tướng Nữ Nhi Quốc gật đầu, chần chừ một lúc, trả lời: "Vốn là không nên nói, nhưng dù sao ngài cũng sẽ biết rất nhanh thôi, cho nên cũng không sao cả, lần này, là tổ tiên Khoa Nga của chúng ta, muốn gặp ngài một lần, cũng là tư tâm của chúng tôi, muốn ngài chữa trị cho người một chút."
"Người đó là dòng máu trực hệ thần linh Khoa Nga."
"Khoa Lâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận