Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 949: Lôi kiếp kinh khủng

Chương 949: Lôi kiếp kinh khủngChương 949: Lôi kiếp kinh khủng
Chương 949: Lôi kiếp kinh khủng
Trong đám mây đen vẫn có sắm chớp àm ầm, dường như có vô số tia sét va chạm vào nhau, từng tia chớp sáng chói lóe lên từ trong đám mây đen, chiếu sáng rực cả một vùng trời, như ban ngày vậy.
"Anh rể, chị em sẽ không sao chứ?" Tô Vũ có chút lo lắng nói.
Chỉ nhìn đám mây đen trên đầu, người ta đã có thể cảm thấy uy áp khủng bó, càng đừng nói đến lôi kiếp đang tích tụ bên trong.
Lưu Tiểu Viễn cũng không biết Tô Tuyết có thể vượt qua đạo lôi kiếp này không nhưng anh hy vọng Tô Tuyết có thể chống đỡ được.
"Chúng ta phải tin tưởng chị của em, tin rằng chị ấy nhát định có thể chống đỡ được, thành công tiến vào Kim Đan đại đạo." Lưu Tiểu Viễn nắm lấy tay nhỏ của Tô Vũ, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô Vũ nhìn chị gái của mình, dùng sức gật đầu, nói: "Đúng vậy, chị em từ nhỏ đã thông minh chăm chỉ, là người ưu tú nhất, chị ấy nhát định có thể vượt qua đạo lôi kiếp này."
Hai người đứng từ xa, hai mắt chăm chú nhìn đám mây đen trên đầu Tô Tuyết, đó là vị trí trung tâm của đám mây đen, chính là khu vực trung tâm, đó là khu vực tích tụ sám sét.
Từng luồng uy áp khiến người ta sợ hãi chính là phát ra từ nơi đó, khiến người ta có cảm giác rùng mình.
Dưới sự chú ý của Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ, đạo lôi kiếp tích tụ đã lâu cuối cùng cũng giáng xuống, trực tiếp từ trong đám mây đen giáng xuống.
Đạo lôi kiếp này to bằng cả cái thùng nước, khi giáng xuống, phát ra tiếng ầm ầm, tiếng ầm ầm đó, như thể muốn làm rung chuyển cả mặt đất.
"Nhanh tránh ra!" Nhìn thấy đạo lôi kiếp khủng bố này giáng xuống, Lưu Tiểu Viễn kéo Tô Vũ lùi lại ngay lập tức, nếu còn đứng tại chỗ, chắc chắn sẽ bị lôi kiếp lan đến.
Lưu Tiểu Viễn không tự tin có thể chống đỡ được uy lực của lôi kiếp này, điều này thật quá khủng khiếp, cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được luồng khí tức khủng bó.
Hai người lui đến khoảng cách an toàn, chỉ thấy nơi họ đứng trước đó trực tiếp bị lôi kiếp lan đến, xuất hiện một cái hố khổng lồ, giống như xảy ra động đất, mặt đất trực tiếp sụp xuống. Trong không khí tràn ngập năng lượng khủng bố của lôi kiếp, những tảng đá bắn tung tóe bị luồng năng lượng này chạm vào, lập tức hóa thành bột mịn.
"Chị!" Tô Vũ đứng từ xa, nhìn nơi chị gái mình đứng hoàn toàn trở thành đống đổ nát, hoàn toàn sụp xuống, Tô Tuyết cũng biến mất không thấy đâu, không biết là rơi vào cái hố khổng lồ đó hay bị lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi.
Tô Vũ gọi lớn, định tiến lên.
Lưu Tiểu Viễn vội vàng kéo Tô Vũ lại, không để cô làm chuyện ngu ngốc, năng lượng của lôi kiếp vẫn chưa tiêu tan, với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của Tô Vũ mà đi qua, e rằng sẽ bị năng lượng của lôi kiếp cuốn đi mất xác.
"Chị!" Tô Vũ hét lớn về phía bên kia, nước mắt chảy ròng ròng, đó là chị gái ruột của côi
"Tô Vũ, bình tính nào, có lẽ chị em không sao đâu!" Lưu Tiểu Viễn kéo Tô Vũ khuyên nhủ.
Tô Tuyết có xảy ra chuyện gì không, Lưu Tiểu Viễn cũng không dám chắc nhưng theo Lưu Tiểu Viễn thấy, e rằng cũng lành ít dữ nhiều, uy áp của đạo lôi kiếp này khủng bó như vậy, Tô Tuyết lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ để đón nhận, e rằng...
Thôi! Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng đó sẽ không còn gặp lại được nữa, lòng Lưu Tiểu Viễn cũng thấy khó chịu, đối với Tô Tuyết, trong thâm tâm Lưu Tiểu Viễn vẫn có chút tình cảm.
Tô Vũ mặc cho nước mắt trong mắt rơi xuống, nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, hỏi: "Chị em thực sự không sao chứ?"
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, nói: "Không sao đâu, chúng ta phải tin chị em, tin rằng chị ấy nhát định sẽ vượt kiếp thành công, thành công thăng cấp Kim Đan đại đạo."
"Vâng, chị em nhất định sẽ trở thành tu sĩ Kim Đanl" Tô Vũ dùng sức gật đầu nói.
Dần dần, năng lượng của lôi kiếp từ từ biến mát trong thiên địa, Tô Vũ tháy vậy, liền nóng lòng bay về phía cái hố lớn.
Lưu Tiểu Viễn cũng không ngăn cản, bởi vì lúc này năng lượng của lôi kiếp còn sót lại trong thiên địa đã không đủ để khiến Tô Vũ bị thương.
Nhưng mà, ngay lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng từ trong hố lớn bốc lên, thẳng tắp lên trời, giống như có dị bảo gì đó ra đời vậy.
Đó là thứ gì vậy? Lưu Tiểu Viễn cảm thấy rất kỳ lạ, vừa nãy chỗ Tô Tuyết ngồi sao lại đột nhiên bốc lên một luồng ánh sáng màu vàng?
Chẳng lẽ Tô Tuyết thực sự không sao, mà đã tiến vào Kim Đan đại đạo rồi sao?
Nghĩ vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức bay về phía đóI
Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ vừa đến nơi phát ra ánh sáng vàng thì cảm thấy một luồng uy áp truyền đến, luồng uy áp này giống như một tu sĩ cấp cao đứng trước mặt, dùng thế áp đảo người khác.
"Khí thế mạnh quá!" Lưu Tiểu Viễn thầm nghĩ trong lòng nhưng trong lòng không khuất phục, khí thế của anh có mạnh đến đâu thì Lưu Tiểu Viễn tôi cũng không phục, tôi không phục ai cả, tôi chỉ phục mình tôi
Một bóng người từ từ bay lên theo ánh sáng vàng, người này chính là Tô Tuyết, chỉ có điều, lúc này Tô Tuyết không mảnh vải che thân, quân áo trước đó của cô đã bị hủy hoàn toàn dưới lôi kiếp.
Có vẻ như thân thể Tô Tuyết không bị lôi kiếp đánh cho đen thui, nếu không Lưu Tiểu Viễn còn tưởng Tô Tuyết là từ mỏ than đen chạy ra.
Thân thể Tô Tuyết vẫn trắng như tuyết, như thể có thể vắt ra nước, làn da mịn màng khiến Lưu Tiểu Viễn không thể không đưa tay ra vuốt ve ngay bây giờ.
Điều thu hút Lưu Tiểu Viễn hơn nữa là hai ngọn núi của Tô Tuyết, trời ạ, nhìn quy mô có vẻ lớn hơn của Tô Vũ, của Tô Vũ Lưu Tiểu Viễn đã được đích thân thử nghiệm, chắc chắn là hàng tự nhiên, không thêm bát kỳ silicon nào.
Tô Tuyết là chị gái của Tô Vũ, ở đó còn lớn hơn một chút, chắc chắn cũng là hàng tự nhiên, nghĩ đến việc một đôi tay của mình phủ lên một vật hùng vĩ như vậy, thật là sướng.
Vì Tô Tuyết ngồi xếp bằng nên thánh địa đào nguyên bên dưới chỉ có thể nhìn thấy một bụi cỏ thơm, còn đảo Anh Vũ thì không nhìn thấy gì cả.
Tuy nhiên, như vậy vẫn khiến Lưu Tiểu Viễn sôi máu, như muốn nỗ tung, thật khó chịu!
"Anh rễ, mắt anh rơi ra ngoài rồi kìa." Tô Vũ thấy chị gái mình không sao, nước mắt cũng không chảy nữa, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, còn biết trêu chọc Lưu Tiểu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận