Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1273: Tu sĩ trốn thoát 1

Chương 1273: Tu sĩ trốn thoát 1Chương 1273: Tu sĩ trốn thoát 1
Chương 1273: Tu sĩ trốn thoát 1
Sau khi xong việc, Lưu Tiểu Viễn và Dương Tâm Nhi trở về chỗ mọi người, Trần Xảo Linh lập tức chạy đến, hỏi: "Chị Tâm Nhi, chị và Tiểu Viễn vừa đi đâu vậy? Sao đi lâu thế?"
Dương Tâm Nhi nói: "Ra ngoài nói chuyện một chút nên chậm trễ."
Trần Xảo Linh mới không tin lời nói dối của Dương Tâm Nhi, ra ngoài nói chuyện có cần lâu như vậy không? Hơn nữa, Trần Xảo Linh phát hiện Dương Tâm Nhi hiện tại và trước khi ra ngoài có chút khác biệt, cụ thể là khác biệt ở đâu, Trần Xảo Linh cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy khác biệt.
"Được rồi Xảo Linh, đừng hỏi nữa, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường." Lưu Tiểu Viễn nói.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Trần Xảo Linh ồ một tiếng, sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị lên đường, lúc này, đột nhiên thấy một tu sĩ loạng choạng chạy tới, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Tiểu Viễn lập tức chặn tu sĩ này lại hỏi.
Tu sĩ này run rầây nói: "Một, một con quái vật đầu lâu toàn xương, không có thịt đã giết chết hét mọi người của chúng tôi, giết hết rồi."
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Viễn biết đó là do tên ma đầu kia gây ra, xem ra, tên ma đầu này đã hành động rồi.
"Các người có bao nhiêu tu sĩ?" Lưu Tiểu Viễn vội vàng hỏi.
Tu sĩ nói: “Chúng tôi, chúng tôi có hơn ba mươi người, là đệ tử của hai môn phái ở cùng nhau, tất cả đều đã chết, đều chết trong tay người đó."
Hơn ba mươi người, xem ra, tên ma đầu kia đã khôi phục rồi, sau khi ăn thịt hơn ba mươi tu sĩ này, sợ rằng tu vi đã trở lại đỉnh cao rồi, xem ra, rất nhanh tên ma đầu này sẽ đến gây rắc rối cho mình.
"Tại sao anh có thể thoát nạn?" Dương Tâm Nhi đột nhiên hỏi, bởi vì những người khác đều đã hy sinh, tại sao người này lại có thể thoát nạn, điều này thực sự khiến người ta nghi ngờ.
Tu sĩ nói: "Tôi vừa ra ngoài, không ở đó nên mới thoát nạn, sau đó mặc dù bị người đó phát hiện nhưng anh ta cũng không đuổi theo.”
Nghe lời tu sĩ nói, Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, chẳng lẽ tên ma đầu kia đã ăn no, không muốn ăn tu sĩ nữa sao?
Dù sao đi nữa, ít nhát cũng có thể chứng minh một điều, đó là tên ma đầu này hiện đã khôi phục trạng thái đỉnh cao, e rằng mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Lưu Tiểu Viễn nhìn những tu sĩ này, thấy sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng.
Đặc biệt là những đệ tử của các môn phái, càng lo lắng và sợ hãi, sợ rằng tên ma đầu kia sẽ lập tức tìm đến.
Thấy vẻ mặt của những đệ tử này, Lưu Tiểu Viễn cũng không tiện nói gì, vì bản thân Lưu Tiểu Viễn cũng lo lắng.
"Đi thôi, tiếp tục đi về phía trước đi." Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn vẫy tay, nói với mọi người.
Tu sĩ chạy thoát kia lập tức hỏi: "Tôi có thể đi theo mọi người không? Bây giờ tôi không còn môn phái nào nữa, xin mọi người cho tôi đi theo.”
"Được rồi, anh đi theo chúng tôi đi." Tần trưởng lão trực tiếp đồng ý và để tu sĩ đi theo đội ngũ Phi Vũ Môn của họ.
Lưu Tiểu Viễn cũng không có ý kiến, tu sĩ này là một kẻ cô độc, một mình ở một nơi như di tích này, rất dễ gặp nguy hiểm, đi theo nhóm của họ sẽ an toàn hơn một chút.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Người đàn ông vội vàng tỏ vẻ cảm kích.
Một nhóm người bay về phía trước, bay được khoảng hơn một trăm dặm thì tu sĩ đi theo đột nhiên nói: "Không thể bay về phía trước nữa, phía trước không xa có nguy hiểm, trước đây chúng tôi đã đến đó, sau đó quay trở lại."
Nghe tu sĩ nói vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức hỏi: "Phía trước có nguy hiểm gì?"
Tu sĩ nói: "Khi chúng tôi đến đó, phía trước có vẻ như là một hồ đen, bên trong có một số yêu thú kỳ lạ và những yêu thú này đặc biệt khó đối phó, nếu không phải chúng tôi chạy nhanh lúc đó, sợ rằng chúng tôi đã phải bỏ mạng ở đó rồi."
Nghe lời tu sĩ nói, Lưu Tiểu Viễn thấy vẫn nên đổi hướng đi, bây giờ tên ma đầu kia vẫn chưa trừ khử được, căn bản không có tâm trạng đi tìm thứ gì tốt.
Lỡ như vào nơi này, bị yêu thú vây công, vừa lúc tên ma đầu kia lại đến thì đó chính là đòn đánh kép, khiến tình hình tệ hơn.
"Sau đó các anh bay về hướng đó thì gặp người đàn ông đầu lâu trắng đó sao?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Tu sĩ chỉ tay về hướng bên phải mình nói: "Chính là khi bay về hướng này mới gặp, lúc đó nếu trưởng lão của chúng tôi đổi hướng thì đã không xảy ra bi kịch như vậy..."
Lưu Tiểu Viễn lập tức bay về hướng bên trái, bay như vậy thì sẽ không gặp phải tên ma đầu đó nữa chứ?
Thấy Lưu Tiểu Viễn bay về hướng này, tu sĩ đi theo phía sau nở một nụ cười lạnh.
Tuy nhiên, nụ cười lạnh này của anh ta không ai nhìn tháy.
Rất nhanh, càng bay về phía trước, cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, hơn nữa, một cảm giác âm u bao trùm toàn thân, như thể thực sự đã vào địa phủ vậy, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Mọi người đều dừng lại, không bay về phía trước nữa, không ổn rồi, sao lại xảy ra tình huống như vậy?
"Ủa, tu sĩ kia đâu rồi?" Dương Tâm Nhi đột nhiên phát hiện ra tu sĩ đi theo mình đã biến mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận