Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 496: Vương Kiến Quân sợ hãi 2

Chương 496: Vương Kiến Quân sợ hãi 2Chương 496: Vương Kiến Quân sợ hãi 2
Chương 496: Vương Kiến Quân sợ hãi 2
Cứ nghĩ đến chuyện lần trước ở tiệm trà uy hiếp Lưu Tiểu Viễn, Vương Kiến Quân lại thấy sợ hãi.
Lưu Tiểu Viễn cứ thế ngồi xuống, nhìn Vương Kiến Quân run rấy trước mặt, không khỏi lắc đầu. Cho dù anh ta có tiền có thế đến đâu, khi trước thực lực tuyệt đối, thì cũng chỉ là một con kiến do người ta tùy ý nhào nặn.
Lúc này, Lưu Tiểu Viễn mới phát hiện thực lực quan trọng đến nhường nào! Không có thực lực tuyệt đối, dù có nhiều tiền đến máy, thì cũng chỉ là kiếm tiền cho người khác!
Nói đi, Vương tổng, tối muộn thế này tìm tôi có chuyện gì?" Lưu Tiểu Viễn sau khi ngồi xuống, tiếp tục hỏi.
Vương Kiến Quân rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, thân thể vẫn không ngừng run rấy.
Tống Phi thấy Vương Kiến Quân như vậy, mắng một câu đồ bỏ đi, rồi nói với Lưu Tiểu Viễn: "Mục đích tìm cậu đến tối nay rất đơn giản, đó là hi vọng sau này cậu tránh xa Mộ Dung Vũ Yến một chút."
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Tống Phi, nói: "Chuyện của Lưu Tiểu Viễn tôi chưa đến lượt người khác chỉ tay năm ngón!"
Tống Phi vốn thấy Lưu Tiểu Viễn tuổi còn trẻ lại là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, còn sợ thế lực đằng sau Lưu Tiểu Viễn, muốn nhịn một chút. Nhưng bây giờ thấy Lưu Tiểu Viễn kiêu ngạo như vậy, Tống Phi cảm thấy không cần phải nhịn nữa.
"Tiểu tử, có những người cậu không thể đắc tội nổi đâu, biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, một ngày nào đó mắt mạng cũng không kịp hối hận!" Tống Phi lạnh lùng nói.
"Ông đang uy hiếp tôi sao?" Lưu Tiểu Viễn đứng dậy khỏi ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào Tống Phi.
Tống Phi cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu hoàn toàn có thể nghĩ như vậy."
"Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi." Lưu Tiểu Viễn vừa nói vừa nghịch ngón tay của mình.
Tống Phi cười ha ha, mặc dù Lưu Tiểu Viễn cũng là cao thủ Tiên Thiên nhát trọng cảnh, nhưng Tống Phi tự tin mình có thể chắc chắn thắng được anh. Dù sao thì Tống Phi đã bước vào Tiên Thiên nhất trọng cảnh được bảy tám năm rồi.
Theo ước tính của Tống Phi, Lưu Tiểu Viễn bước vào Tiên Thiên nhất trọng cảnh nhiều nhất cũng chỉ mới một năm, loại cao thủ vừa mới bước vào Tiên Thiên nhất trọng cảnh này chỉ là một tên gà mờ.
"Tên nhóc, tôi uy hiếp cậu đấy thì sao? Cậu làm gì được tôi hả?" Tống Phi híp mắt hỏi, khí thế Tiên Thiên nhất trọng cảnh trên người đột nhiên tỏa ra, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Tôi không làm gì được ông! Nhưng tôi có thể đánh cho ông thành đầu heo!" Lời của Lưu Tiểu Viễn còn chưa dứt, anh đã trực tiếp ra tay. Lưu Tiểu Viễn chính là toàn lực đánh một kích, bởi vì đối phương giống mình là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, khinh địch chỉ có thể thất bại.
Tống Phi mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng đòn tấn công bát ngờ này của Lưu Tiểu Viễn vẫn khiến ông ta có chút trở tay không kịp.
Nhưng dù sao Tống Phi cũng là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, khả năng phản ứng tuyệt đối không phải thổi phồng, cú đắm của Lưu Tiểu Viễn còn chưa đánh vào mặt ông ta, Tống Phi đã nhanh như chớp lùi lại một bước tránh được cú đấm này.
Lưu Tiểu Viễn cũng không ngây thơ cho rằng một cú đắm của mình có thể đánh ngã Tống Phi- cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh này, cho nên, cú đấm đầu tiên này chỉ có thể coi là món khai vị.
Một cú đấm không trúng, Lưu Tiểu Viễn lập tức đánh một chưởng vào Tống Phi, chưởng này ẩn chứa khí Hoá kình.
Là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, việc vận dụng khí Hoá kình đã đạt đến mức tinh thông, hơn nữa uy lực cũng không thể so sánh với cảnh giới Hoá kình.
Khí Hoá kình là thứ không nhìn thấy không sờ thấy, nhưng là cao thủ, cảm nhận nguy hiểm tuyệt đối nhạy bén, Tống Phi vừa tránh được cú đấm của Lưu Tiểu Viễn, lập tức cảm nhận được nguy hiểm ập đến, toàn thân nỗi hết cả da gà.
"Tìm chết!" Thấy Lưu Tiểu Viễn ra tay tàn nhẫn, Tống Phi càng thêm tức giận, trực tiếp cũng đánh ra một chưởng, chuẩn bị cùng Lưu Tiểu Viễn cứng đối cứng.
Vương Kiến Quân đứng ở một bên, nhìn hai người đánh nhau thì sợ đến run rấy, rực tiếp trốn sau ghế sofa. Cảnh tượng này đối với Vương Kiến mà nói, đó là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ như mình vẫn nên trốn đi cho khéo, cẩn thận vạ lây.
Khí Hoá kình do hai người đánh ra trực tiếp va chạm vào nhau, không phân thắng bại.
"AI" Tống Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tăng lên, khí Hoá kình đánh ra dường như uy lực cũng tăng không ít, ép khí Hoá kình do Lưu Tiểu Viễn đánh ra liên tục lùi lại.
"Tiểu tử, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh thực sự." Tống Phi thấy mình đã chiếm thế thượng phong, đắc ý nói.
"Nói như vậy bây giờ có phải là quá sớm rồi không!" Khí thế trên người Lưu Tiểu Viễn cũng đột nhiên tăng lên, sự cân bằng giữa hai người nhanh chóng bị phá vỡ.
Tống Phi không ngờ Lưu Tiểu Viễn trong tình thế này vẫn có thể ổn định được, ông ta lại phải nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng con mắt khác.
Tống Phi vốn tưởng Lưu Tiểu Viễn chỉ là một tên gà mờ mới bước vào Tiên Thiên nhất trọng cảnh, đối phó với anh có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ xem ra, ông ta đã hơi khinh địch rồi.
Lưu Tiểu Viễn thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách, vì vậy thu chưởng này lại, đồng thời, thân hình nhanh chóng né sang một bên.
Khí Hoá kình sát vào quần áo của Lưu Tiểu Viễn bay qua, cuối cùng trực tiếp đánh vào bức tường trong phòng, lập tức, trên bức tường trắng như tuyết bong ra một mảng lớn, rơi xuống đất với một tiếng bịch, sau đó trên tường xuất hiện một vết nứt rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận