Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 304: Tôi họ Tướng tên Công

Chương 304: Tôi họ Tướng tên CôngChương 304: Tôi họ Tướng tên Công
Chương 304: Tôi họ Tướng tên Công
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Mộ Dung Vũ Yến tuy không biết tại sao Lưu Tiểu Viễn lại nói mình họ Tương, nhưng vẫn rất phối hợp hỏi: "Không biết anh tên đầy đủ là gì?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi họ Tướng tên Công!”
Mộ Dung Vũ Yến nhất thời không phản ứng kịp, gọi theo cái tên mà Lưu Tiểu Viễn nói: "Tướng Công?"
Vừa nói ra, Mộ Dung Vũ Yến lập tức phát hiện mình bị tên lưu manh Lưu Tiểu Viễn này lừa rồi, tên lưu manh này lại dám trêu chọc mình trước mặt nhiều người như vậy, thật quá đáng!
Nhưng tâm trạng của Mộ Dung Vũ Yến lại không hề tức giận, ngược lại còn thấy có chút ngọt ngào.
Những người hâm mộ bên dưới lập tức tức giận, thấy Lưu Tiểu Viễn dám to gan như vậy, dám làm nhục nữ thần trong lòng họ, từng người đều phẫn nộ, muốn đuổi Lưu Tiểu Viễn xuống sân kháu, thậm chí còn có người muốn đánh nhau với Lưu Tiểu Viễn.
Đối mặt với những người hâm mộ tức giận này, Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn nở nụ cười trên môi, Mộ Dung Vũ Yến sợ xảy ra chuyện, vội vàng nói: "Mọi người, xin hãy bình tính, mọi người hãy bình tĩnh một chút!"
Những người hâm mộ tức giận kia nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Vũ Yến, lập tức im lặng, nhưng vẫn có rất nhiều người trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Tiểu Viễn vậy.
"Mọi người, xin hãy bình tính một chút, tôi sẽ song ca với anh chàng đẹp trai này!" Mộ Dung Vũ Yến nói.
Mộ Dung Vũ Yến nói xong, sau đó nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh biết hát bài gì?”
Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không biết hát nhiều bài, đã muốn song ca với cô thì chúng ta hát bài "Tình yêu của người kéo thuyền nhé"”?2"
Mộ Dung Vũ Yến nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, theo Mộ Dung Vũ Yến thấy, Lưu Tiểu Viễn này có ý.
Lần này, Mộ Dung Vũ Yến thực sự hiểu lầm Lưu Tiểu Viễn rồi, vì Lưu Tiểu Viễn chỉ biết hát có vài bài, chẳng lẽ không hát "Tình yêu của người kéo thuyền" lại song ca với Mộ Dung Vũ Yến bài "Hảo hán ca"?
"Không được, nhóc con, mau cút xuống đây!" Những người hâm mộ bên dưới không vui, thấy Lưu Tiểu Viễn muốn song ca bài "Tình yêu của người kéo thuyền" với Mộ Dung Vũ Yến, như thể Lưu Tiểu Viễn đang lăn giường với vợ của họ vậy.
"Ai bảo tôi cút xuống, lên đây!" Lưu Tiểu Viễn cầm micro nói.
Trước đó, chuyện Lưu Tiểu Viễn dạy dỗ Hà Vĩ Minh, rất nhiều khán giả đều nhìn rõ ràng, biết Lưu Tiểu Viễn không phải là người dễ chọc.
Vì vậy, khi Lưu Tiểu Viễn vừa dứt lời, hơn một nửa số người bên dưới lập tức im bặt. Những người còn lại thấy mọi người xung quanh đều im lặng, biết tình hình không ốn, cũng chọn cách im miệng.
Thấy những người hâm mộ này đều im miệng, Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm coi như các người thức thời, rồi nhìn Mộ Dung Vũ Yến hỏi: "Ngôi sao lớn, thế nào? Có song ca bài "Tình yêu của người kéo thuyền" này không?”
Mộ Dung Vũ Yến cầm micro nói: "Được, chúng ta sẽ song ca bài "Tình yêu của người kéo thuyền" này!"
Lục Tư Dao ngồi trên khán đài thấy cảnh này, tức giận dậm chân, không vui nói: "Lưu Tiểu Viễn này đúng là đồ khốn nạn, chắc chắn là có ý, nhát định là có ý!"
"Bật nhạc lên cho tôi!" Lưu Tiểu Viễn cầm micro nói lớn, như thể anh là người làm chủ sân khấu.
Theo giai điệu quen thuộc vang lên, Lưu Tiểu Viễn cầm micro hát: "Em gái ngồi mũi thuyền..."
Giọng hát của Lưu Tiểu Viễn quả thực không hợp để hát, những người hâm mộ bên dưới nghe giọng hát của Lưu Tiểu Viễn, từng người đều tỏ ra ghét bỏ, chỉ hận không thể cởi giày ném lên sân khấu đuổi Lưu Tiểu Viễn xuống.
Còn Mộ Dung Vũ Yến nghe giọng hát của Lưu Tiểu Viễn, chỉ thiếu điều lấy tay che miệng cười trộm, tên khốn này cuối cùng cũng có điểm yếu.
"Em gái nhỏ, anh làm mũi thuyền, em lên bờ đi..." Giọng hát của Mộ Dung Vũ Yến như chim hoàng oanh, vô cùng dễ nghe. Nghe giọng hát của Mộ Dung Vũ Yến, khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ thích thú, như thể nghe giọng hát của Mộ Dung Vũ Yến là một sự hưởng thụ vô cùng.
Một bài "Tình yêu của người kéo thuyền" hát xong, bên dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Lưu Tiểu Viễn cầm micro nói lớn: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã vỗ tay."
Chết tiệt! Đã từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hỗ đến mức này.
Mọi người nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, trong lòng nghĩ, chúng tôi vỗ tay là vì Mộ Dung Vũ Yến, chỉ bằng giọng hát của anh, chúng tôi chỉ hận không thể ném giày lên, còn muốn chúng tôi vỗ tay, nằm mơ đi Mộ Dung Vũ Yến thì không nhịn được cười trộm, nhưng nghĩ đến đây là trên sân khấu, như vậy không tốt, lập tức cố nhịn không cười ra tiếng.
Hát xong, Lưu Tiểu Viễn cười nói với Mộ Dung Vũ Yến: "Ngôi sao lớn, tôi song ca với cô xong rồi, mà đến giò cô vẫn chưa gọi tên đầy đủ của tôi, có phải là quá không tôn trọng tôi không!"
Mộ Dung Vũ Yến nghe vậy, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lưu Tiểu Viễn, biết tên khốn này đang trêu chọc mình.
"Mộ Dung Vũ Yến, không được gọi, tên này rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cô!"
"Mộ Dung Vũ Yến, chỉ cần cô nói một câu, tôi đảm bảo sẽ lên đánh cho tên nhóc này tơi bời."... Những người bên dưới lập tức ầm ï, từng người một phẫn nộ, như thể chính mình đội một chiếc mũ xanh.
Lưu Tiểu Viễn không để ý đến đám người hâm mộ bên dưới, nhìn Mộ Dung Vũ Yến nói: "Ngôi sao lớn, cô không gọi tên tôi, chính là coi thường tôi!"
"Tên khốn này, đúng là quá đáng!" Mộ Dung Vũ Yến nghĩ trong lòng.
Thực ra trong lòng Mộ Dung Vũ Yến không hề từ chối gọi Lưu Tiểu Viễn một tiếng "tướng công". (tướng công: chồng)
"Thôi Ngôi sao lớn không tôn trọng người khác, thật khiến tôi thất vọng!" Lưu Tiểu Viễn vừa nói vừa lắc đầu.
Người quản lý ở xa lập tức gọi điện cho Mộ Dung Vũ Yến, bảo Mộ Dung Vũ Yến gọi Lưu Tiểu Viễn một tiếng "tướng công", nếu không chuyện này bị những kẻ rảnh rỗi ăn no không có việc gì làm tiết lộ ra ngoài, sẽ gây tốn hại rất lớn đến danh tiếng của Mộ Dung Vũ Yến.
Người quản lý đã nói như vậy, hơn nữa, Mộ Dung Vũ Yến cũng không hề phản đối cách gọi này, vì vậy cô cầm micro lên gọi một tiếng: "Tướng công!"
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, cười cầm micro đáp: "Vâng, nương tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận