Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 495: Vương Kiến Quân sợ hãi 1

Chương 495: Vương Kiến Quân sợ hãi 1Chương 495: Vương Kiến Quân sợ hãi 1
Chương 495: Vương Kiến Quân sợ hãi 1
Triệu Tiền Hải thấy Lưu Tiểu Viễn đưa Triệu Sở Sở trở về bình an vô sự, thì kích động đến nỗi không nói nên lời. Ông ta nắm tay Lưu Tiểu Viễn, không ngừng nói lời cảm ơn.
Đối mặt với tâm trạng kích động của Triệu Tiền Hải, Lưu Tiểu Viễn không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng vẫn là Triệu Sở Sở kéo ông nội mình về phòng.
"Ngủ ngonl" Triệu Sở Sở trước khi đóng cửa phòng, còn mỉm cười vẫy tay chào Lưu Tiểu Viễn, nói một tiếng chúc ngủ ngon.
Lưu Tiểu Viễn trở về phòng mình, vừa định lên giường ngủ thì điện thoại reo. Số điện thoại là của Thủ Đô, Lưu Tiểu Viễn có chút ấn tượng với số điện thoại này, số điện thoại này hẳn là của Vương Kiến Quân.
"Alo, Vương tổng, muộn thế này rồi mà còn gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Lúc này anh vẫn chưa thực sự lật mặt với Vương Kiến Quân, nên làm bộ làm tịch một chút cũng không Sao.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của Vương Kiến Quân: "Lưu tiên sinh, anh đã ngủ chưa?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đang chuẩn bị ngủ, Vương tổng có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Vương Kiến Quân nói: "Muộn thế này mà còn làm phiền Lưu tiên sinh thực ngại quá, nhưng tôi có chút chuyện muốn nói với Lưu tiên sinh, không biết tối nay Lưu tiên sinh có tiện ra ngoài một chút không?”
Vương Kiến Quân tìm mình làm gì? Lại vì chuyện của Mộ Dung Vũ Yến sao?
"Gặp nhau ở đâu thế? Tôi sẽ qua ngay!" Lưu Tiểu Viễn quyết định đi gặp Vương Kiến Quân, xem xem anh ta rốt cuộc đang giở trò gì, tiện thể xác minh xem hai cao thủ Ám kình tối hôm đó có phải do anh ta phái tới không.
Vương Kiến Quân lập tức báo địa chỉ cho Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn mượn xe của Triệu Tiền Hải, rồi lái xe đến địa điểm Vương Kiến Quân hẹn.
Địa điểm Vương Kiến Quân hẹn là một câu lạc bộ cao cấp, Lưu Tiểu Viễn vừa bước vào, đã có một nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép hỏi: "Xin hỏi anh có phải là Lưu tiên sinh Lưu Tiểu Viễn không?"
"Phải." Lưu Tiểu Viễn gật đầu.
"Lưu tiên sinh, mời anh đi theo tôi, Vương tổng đang đợi anh bên trong!" Nhân viên phục vụ làm một động tác mời, sau đó dẫn Lưu Tiểu Viễn đi đến cửa một căn phòng lớn.
"Vương tổng, Lưu tiên sinh đến rồi!" Nhân viên phục vụ gõ cửa, lễ phép nói.
"Nhanh dẫn Lưu tiên sinh vào đây." Trong phòng truyền ra giọng nói của Vương Kiến Quân, nhân viên phục vụ nghe vậy, lập tức mở cửa phòng, làm một động tác mời vào, để Lưu Tiểu Viễn đi vào. Lưu Tiểu Viễn nói một tiếng cảm ơn, rồi bước vào, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Vừa bước vào phòng, Lưu Tiểu Viễn đã thấy trong phòng riêng ngoài Vương Kiến Quân ra, còn có một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, cảnh giới võ công đã đạt đến tu vi Tiên Thiên nhất trọng cảnh.
Lần này Vương Kiến Quân cố ý mang theo một cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, xem ra rõ ràng là không muốn nói chuyện tử tế với mình.
Ngoài ra, điều khiến Lưu Tiểu Viễn kinh ngạc là, Vương Kiến Quân, một chủ tịch công ty giải trí, lại có thể mời được một cao thủ Tiên Thiên nhát trọng cảnh thế này. Phải biết là ngay cả bốn gia tộc lớn ở Thủ Đô như vậy có bề dày hàng trăm năm, cũng chỉ có Diệp Thăng đạt đến Tiên Thiên nhất trọng cảnh, còn bị Lưu Tiểu Viễn đánh cho tụt cảnh giới.
Như vậy có thể thấy, ông chủ thực sự đằng sau tập đoàn truyền thông Hoàng Thành này không hề đơn giản.
Người đàn ông trung niên thấy Lưu Tiểu Viễn, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, bởi vì ông ta phát hiện Lưu Tiểu Viễn cũng là một cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh.
Lưu Tiểu Viễn tuổi còn trẻ, lại là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, điều này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Vương Kiến Quân cuối cùng cũng phát hiện ra điều bát thường, vội hỏi: "Tống sư phụ, sao thế?" Tống sư phụ nắm tay lại, nói: "Kiến Quân, anh ta không phải người thường, tu vi võ công ngang bằng với tôi."
"Cái gì!?" Vương Kiến Quân nghe vậy, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghé sofa, đối với bản lĩnh của Tống sư phụ, Vương Kiến Quân không phải bội phục, mà chính là e ngại.
Mà bây giờ Tống sư phụ lại nói Lưu Tiểu Viễn lại lợi hại ngang ngửa ông ta, như vậy chứng tỏ Lưu Tiểu Viễn khủng khiếp đến mức nào.
"Tại hạ Tống Phi, không biết vị bằng hữu này thuộc môn phái nào?" Tống Phi chắp tay hành lễ theo phép tắc giang hò.
Tống Phi thấy Lưu Tiểu Viễn còn trẻ như vậy, đã là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, nên đoán định Lưu Tiểu Viễn là đệ tử ưu tú trong môn phái.
"Tôi là tự học thành tài!" Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
"Ha, cho dù không muốn nói thật, thì cũng không cần phải lấy lời nói dối như vậy để lừa người khác chứ."
Tống Phi hiển nhiên cho rằng Lưu Tiểu Viễn đang lừa mình, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Lưu Tiểu Viễn xòe hai tay ra nói: "Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Đúng rồi, Vương tổng, tối nay anh tìm tôi đến có chuyện gì?"
"Cái này... cái này... Lưu tiên sinh, anh... anh ngồi xuống trước đãi" Vương Kiến Quân sau khi biết Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh thì sợ đến nói năng không trôi chảy. Vương Kiến Quân đã từng chứng kiến sự khủng khiếp của cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh. Anh ta biết rằng cao thủ cấp bậc này, muốn lấy mạng mình cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận