Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 149: Người mặc đồ đen

Chương 149: Người mặc đồ đenChương 149: Người mặc đồ đen
Chương 149: Người mặc đồ
đen
8 giờ 30 tối Lâm Tân cùng mọi người lên đường đến núi Hậu Bình.
"Anh định làm gì?" Thấy Lưu Tiểu Viễn cũng định đi theo, Đường Võ trừng mắt hỏi.
Lưu Tiểu Viễn trừng mắt đáp trả Đường Võ: "Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?"
Đường Võ hừ một tiếng, nói với Lâm Tân: "Lâm Tân, nếu tên này đi thì hai anh em tôi sẽ không đi nữa, tùy ông quyết định!"
Trước thái độ ngạo mạn của hai anh em Đường Võ, Lâm Tân đã nhẫn nhịn nhiều lần, từ đâu đã không ưa hai anh em này, cộng thêm hôm nay cha mình bị bắt cóc, Lâm Tân cuối cùng cũng bùng nổ.
"Rốt cuộc ai là người thuê, tôi thuê các anh đến là để nghe theo tôi, bảo vệ an toàn cho tôi, chứ không phải để các anh đến đe dọa tôi!"
Thấy Lâm Tân nổi giận, Đường Võ định cãi lại vài câu, nhưng bị Đường Văn kéo lại.
"Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi ông, tính tình em trai tôi là như vậy! Đường Văn vội vàng nói.
Dù sao Lâm Tân cũng là người thuê, bỏ tiền ra thuê hai anh em họ bảo vệ an toàn. Vì vậy, không nên làm căng thẳng quá, nếu không, lúc trở về cũng khó ăn nói.
Mặc dù Đường Võ không cam lòng, nhưng anh trai đã nói như vậy, Đường Võ cũng chỉ đành phải nuốt cơn tức vào trong, trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Còn các đồng chí cảnh sát thì đương nhiên Lâm Tân không đồng ý để họ đi theo rồi. Bên kia đã bắt được cả Lâm Đại Hữu thì chắc chắn cũng có cách để biết được cảnh sát có đi theo hay không.
Mặc dù không đưa cảnh sát đi theo là rất mạo hiểm, nhưng vì an toàn của cha mình, Lâm Tân đành phải làm vậy.
Phương Kiến Dương còn muốn nói gì đó, Đường Võ lại không nhịn được lên tiếng: "Hừ! Cảnh sát đi để làm gì? Ngoài việc cản trở ra thì có làm được cái gì đâu? Đến lúc đó, chỉ cần chúng tôi xưng danh là người nhà họ Đường, đám bên kia sẽ ngoan ngoãn đầu hàng ngay thôi!"
Thấy Đường Võ không biết trời cao đất rộng như vậy, Phương Kiến Dương định lên tiếng quở trách, nhưng chưa kịp nói thì Lâm Tân đã lên tiếng: "Bí thư Phương, không cần đâu, các anh cứ yên tâm ở đây chờ bọn tôi trở về!"
Phương Kiến Dương thấy Lâm Tân đã quyết định thì cũng không tiện nói gì thêm.
Núi Hậu Bình là một ngọn núi rất lớn ở ngoại ô thị trấn, trải dài trùng trùng điệp điệp qua cả mấy huyện lân cận.
Bên kia chỉ nói ở chân núi Hậu Bình, đây hoàn toàn là một địa điểm khó tìm, núi Hậu Bình rộng lớn như vậy, ai biết được họ muốn nói là ở chân núi nào.
Khi ở trên xe, Đường Võ cười khẩy nói: "Nhóc con, đến lúc ra tay, tốt nhất cậu nên tìm một chỗ nào đó trốn đi, nhất định phải giấu đầu thật kỹ, đừng có ngẩng đầu lên, tôi không muốn vì cái bình hoa di động như cậu mà liên lụy đến bọn tôi đâu."
Lưu Tiểu Viễn lười để ý đến Đường Võ, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, khiến Đường Võ tức giận đến độ tức giận trợn mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Khi xe đi được nửa đường, điện thoại của Lâm Tân nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn là: Tổng giám đốc Lâm, xem ra ông cũng khá ngoan ngoãn đấy, không đưa cảnh sát đến.
Sau khi xem xong tin nhắn, Lâm Tân lập tức gọi cho số điện thoại kia, lúc đâu bên kia không nghe máy, nhưng Lâm Tân không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi.
Lần này, bên kia đã bắt máy. "Tổng giám đốc Lâm, ông có gì căn dặn thế?" Người bên kia hỏi.
Lâm Tân hỏi: "Các người đã làm gì bố tôi?"
Bên kia nói: "Tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm, bố ông vẫn khỏe, ông cứ yên tâm, chỉ cần ông không làm trò gì, chúng tôi tuyệt đối đảm bảo an toàn cho bố ông."
"Tôi muốn nghe tiếng của bố tôi!" Lâm Tân nói.
Bên kia cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, ông đây là không tin chúng tôi rồi, việc này khiến chúng tôi cũng rất bất lực. Nếu tổng giám đốc Lâm không tin chúng tôi, vậy thì chúng tôi đành giết con tin này thôi!"
"Đừng! Lâm Tân vội vàng kêu lên;Các người ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi biết!" "Đừng vội, tổng giám đốc Lâm, chúng tôi sẽ nói cho ông biết ngay thôi, chỉ cần ông làm theo lời chúng tôi đảm bảo ông có thể gặp lại được bố của mình."
Nói xong, bên kia không đợi Lâm Tân nói gì đã thẳng tay cúp máy.
"Chú Lâm, đừng lo lắng, bọn chúng sẽ không làm khó ông Lâm đâu..." Lưu Tiểu Viễn thấy Lâm Tân mặt mày buồn rười rượi, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành nói vài câu an ủi.
Một lát sau, điện thoại của Lâm Tân nhận được một bức ảnh bản đồ vẽ bằng bút của bên kia.
Lân theo lộ trình được vẽ trên bản đồ, cuối cùng bọn họ cũng đến chân núi.
Chỉ là, lúc này đã hơn chín giờ mười phút tối.
Đến chân núi, Lâm Tân lập tức gọi điện cho bên kia, sau khi điện thoại được kết nối, Lâm Tân nói: "Chúng tôi đã đến chân núi rồi!"
Bên kia nói: "Tổng giám đốc Lâm, ông đã đến muộn mười sáu phút rồi đấy, biết không? Hành vi không đúng giờ này của ông khiến chúng tôi rất không hài lòng."
"Bố tôi ở đâu, tôi đã đến rồi, mấy người đừng giấu đầu hở đuôi nữa!" Lâm Tân nói.
"Được!" Bên kia nói một tiếng rồi cúp máy.
Ngay sau đó, thấy một bóng đen từ trong núi đi ra, sau bóng đen còn có sáu người mặc đồ đen khác đi theo.
"Bố tôi đâu?" Mặc dù ánh sáng không sáng, nhưng Lâm Tân vẫn phát hiện ra trong số những người mặc đồ đen trước mặt không hề có bố mình.
Bên kia cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, ông sẽ được gặp bố mình nhanh thôi!"
Người mặc đồ đen cầm đầu nói xong thì vung tay, sáu người mặc đồ đen phía sau chuẩn bị ra tay.
Ngay lúc này, Đường Võ hét lớn một tiếng, nói: "Chúng tôi là người nhà họ Đường ở thủ đôi"
Đường Văn và Đường Võ đang cho rằng sau khi mình báo tên gia tộc, đối phương nghe thấy danh tiếng của nhà họ Đường, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức tè ra quần, sau đó ngoan ngoãn giao Lâm Đại Hữu ra. "Nếu biết điều thì giao bố của Lâm Tân ra đây, nếu không, chính là chống đối với nhà họ Đường chúng tôi" Đường Võ ngạo mạn nói, như thể nhà họ Đường của họ chính là hoàng đế thời xưa, ai nhìn thấy cũng phải hô một tiếng vạn tuế vậy.
"Ha ha... Đám người bên kia nhìn Đường Võ như nhìn một kẻ ngốc.
"Cười cười cái gì hả?" Đường Võ tức giận hỏi.
Bên kia nói: "Nhà họ Đường ở thủ đô nào? Tao chẳng biết!"
Đường Văn tiến lên một bước, nói: "Này anh kia, nhà họ Đường ở thủ đô là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, anh chưa từng nghe đến bao giờ à, không phải là đang đùa với chúng tôi đó chứ?"
Tên câm đầu mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng, nói: "Đùa á? Hừt! Chỉ là đám nhãi con tự cho mình là gia tộc lớn như bọn mày, lại tưởng rằng mình là nhất thiên hạ à. Hừ! Theo tao thấy, chúng mày chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi!"
Hai anh em Đường Văn Đường Võ chỉ cảm thấy mặt mình như bị tát một cái đau điếng, trước đó còn đắc ý nói rằng đối phương chỉ cần nghe đến danh tiếng nhà họ Đường của họ thì sẽ lập tức thả người.
Nhưng đối phương lại hoàn toàn không hề nể mặt, còn nói họ là rác rưởi!
"Người bạn này, đắc tội với nhà họ Đường chúng tôi không phải là hành động sáng suốt đâu, xin hãy suy nghĩ kỹ!" Đường Văn nói.
"Ồ, vậy sao?" Tên cầm đầu mặc đồ đen cũng tiến lên hai bước, đứng đối diện với Đường Văn.
"Mày nói đắc tội với nhà họ Đường của bọn mày thì không phải là hành động sáng suốt, đúng không?" Tên mặc đồ đen hỏi.
Đường Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy, cho nên tôi khuyên anh hãy nên suy nghĩ kỹ...
"Chát!" Lời của Đường Văn còn chưa dứt, tên cầm đầu mặc đồ đen đã tát một cái vào mặt Đường Văn. Đường Văn tuy đã có chuẩn bị, nhưng tốc độ ra tay của tên mặc đồ đen quá nhanh, khi Đường Văn phản ứng lại thì đã muộn!
Đường Võ đứng phía sau, thấy anh trai mình bị tát một cái thì lập tức nổi giận, hét lớn: "Chúng mày dám đánh anh của tao, tao sẽ lấy mạng chúng mày!" Thấy đối phương ra tay trước, Lưu Tiểu Viễn nói với Lâm Tân: "Chú Lâm, chú đứng ra sau cháu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận