Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 412: Vạch trần

Chương 412: Vạch trầnChương 412: Vạch trần
Chương 412: Vạch trần
Một lúc sau, thầy cúng mới hoàn hồn khỏi luồng uy áp này, bà ta nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ sợ hãi, chưa từng thấy khí thế nào đáng sợ như vậy, khiến bà ta nhớ mãi không quên.
Lúc này, thầy cúng chỉ muốn lập tức kéo chồng mình bỏ chạy, nhưng nghĩ lại, nếu cứ thế mà đi, danh tiếng thầy cúng của bà ta sẽ sụp đổ.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu truyền ngàn dặm, đến lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, sau này những người đến tìm bà ta làm lễ sẽ giảm đi, thu nhập của bà ta sẽ giảm mạnh.
Nghĩ vậy, thầy cúng thấy không thể đi được, dù đối phương có đáng sợ đến mấy cũng không thể ăn thịt mình.
Hơn nữa, thầy cúng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, biết trên đời này vốn không có ma quỷ, nên bà ta càng không tin trên người Lưu Tiểu Viễn có thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào.
"Yêu nghiệt to gan, dám chống đối, vậy đừng trách ta ra tay vô tình!" Thầy cúng giả vờ làm ra vẻ, chỉ là bây giờ lời nói này không còn khí thế nữa.
"Ông xã, đưa kiếm báu cho tôi!" Thầy cúng hét lên với chồng mình.
Chồng thầy cúng nghe vậy, lập tức đi đến hộp dụng cụ của thầy cúng lấy một thanh kiếm gỗ, còn có phải kiếm đào hay không thì không rõ, vì những khách hàng như mẹ anh cũng không kiểm tra dụng cụ của thầy cúng.
Thầy cúng nhận lấy thanh kiếm gỗ chồng mình ném tới, vung vầy trong tay hai lần, chỉ là tư thế vung kiếm của thầy cúng thực sự không dám khen.
"Yêu nghiệt, ngươi tự tìm đường chết!" Thầy cúng hét lên, hai tay cầm kiếm gỗ đánh về phía Lưu Tiểu Viễn.
Mẹ anh thấy cảnh này, không khỏi kêu lên: “Đại tiên, đừng làm con trai tôi bị thương!"
Thầy cúng nói: "Yên tâm, tôi có chừng mực, bà phải tin tôi"
Thầy cúng nói xong, kiếm gỗ chém về phía Lưu Tiểu Viễn, vừa chém vừa không quên nói: "Yêu nghiệt to gan, chịu chết đi!"
Lưu Tiểu Viễn không né tránh, mà đứng tại chỗ mặc cho thầy cúng chém kiếm gỗ vào mình. Thầy cúng thấy Lưu Tiểu Viễn lần này không né tránh, trong lòng không khỏi nghĩ: "Tên nhóc này không phải bị khí thế của mình dọa sợ rồi chứ?"
Thầy cúng nghĩ vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý.
Nhưng mà, giây tiếp theo, cả người bà ta đều không ồn, vì nhát kiếm bà ta chém xuống, trực tiếp bị Lưu Tiểu Viễn dùng ngón tay kẹp chặt, không thể động đậy.
"Yêu nghiệt, muốn chết!" Thầy cúng dùng sức muốn rút kiếm gỗ về, nhưng căn bản là vô dụng, hai tay Lưu Tiểu Viễn như kìm sắt, kẹp chặt kiếm gỗ.
Chồng thầy cúng thấy vợ mình không chiếm được tiện nghi, lập tức cũng xông lên giúp đỡ. Thế là, vợ chồng hai người liên thủ muốn rút kiếm gỗ về, nhưng cho dù hai vợ chồng liên thủ, cũng không rút được kiếm gỗ.
Lưu Tiểu Viễn khẽ nhếch miệng, hai ngón tay nhẹ nhàng bẻ sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng "bóp", kiếm gỗ đã gãy.
Vợ chồng thầy cúng đang dùng sức rút kiếm gỗ, bây giờ kiếm gỗ đột nhiên gãy, vợ chồng thầy cúng lập tức lùi lại hai bước, sau đó ngã lăn quay ra đất, vô cùng chật vật.
Mẹ anh thấy vợ chồng thầy cúng ngã thì cả người đều ngây người, đây là đại tiên trong truyền thuyết sao? Sao lại yếu thế này?
Lúc này, trong lòng mẹ anh đã bắt đầu có chút nghỉ ngờ về bản lĩnh của đại tiên. "Con trai bà bị một con yêu nghiệt có fu vi cao nhập vào, chúng tôi không đấu lại được nó, bà nên mời cao nhân khác tới!"
Qua lần giao thủ này, thầy cúng biết vợ chồng mình không phải là đối thủ của Lưu Tiểu Viễn, nếu còn không biết tiến biết lui mà ở lại đây, danh tiếng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Nhân lúc còn có cơ hội, bà ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, danh tiếng sau này có thể từ từ lấy lại.
"Ôi, đại tiên, bà không thể cứ thế mà đi được!" Mẹ anh thấy vợ chồng thầy cúng sắp sửa dọn đồ bỏ đi thì sốt ruột nói.
Lưu Tiểu Viễn lập tức chặn trước mặt hai người, cười tủm tỉm hỏi: "Sao thế, định đi rồi sao, không trừ yêu nghiệt nữa à, hai người không phải đại tiên sao? Chẳng lẽ còn có yêu nghiệt mà đại tiên không trừ được?"
Bị Lưu Tiểu Viễn hỏi như vậy, thầy cúng ấp úng không biết trả lời thế nào, một lúc sau mới nói: "Hừ, yêu nghiệt trên người anh không phải yêu nghiệt bình thường, chúng tôi đương nhiên trừ không được."
"Ô, không phải yêu nghiệt bình thường, vậy thì nói cho tôi biết đó là yêu nghiệt gì?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Thầy cúng thấy Lưu Tiểu Viễn cố tình làm khó mình, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, anh tự giải quyết đi!"
Lưu Tiểu Viễn sao có thể để vợ chồng thầy cúng nhanh chóng rời đi như vậy, lập tức triệu hồi Đại sư chọc phá Châu Tinh Tinh, sau đó lấy ra một cây kẹo mút nói thật, đưa cho thầy cúng nói: "Đại tiên, tối nay may nhờ có bà, ăn một cây kẹo mút rồi đi cũng không muộn."
Nhìn cây kẹo mút đột nhiên xuất hiện trong tay Lưu Tiểu Viễn, thầy cúng tỏ vẻ cảnh giác, lắc đầu nói: "Không cần, tôi không ăn kẹo."
Lưu Tiểu Viễn lại cười nói: "Đại tiên, bà không ăn cũng phải ăn!"
"Anh có ý gì?" Thầy cúng sợ hãi hỏi.
"Ýý rất đơn giản, chính là mời bà ăn kẹo!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp nhét cây kẹo mút nói thật vào miệng thầy cúng.
Chồng thầy cúng lập tức tức giận hỏi: "Anh muốn làm gì vợ tôi hả?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Ông sẽ biết ngay thôi!"
Kẹo mút nói thật vừa vào miệng thầy cúng, lập tức có hiệu quả ngay tức thì, Lưu Tiểu Viễn cười nói với thầy cúng: "Nói ra hết những chuyện lừa bịp của bà đi!"
Thầy cúng lập tức kể hết những chuyện giả làm đại tiên, vợ chồng lừa bịp người khác trong những năm qua.
Chồng thầy cúng thấy vợ mình như phát điên, kể hết bí mật của mình thì định tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị Lưu Tiểu Viễn kéo lại, nói: "Đừng kích động thế, nghe vợ ông nói hết đã nào!"
Mẹ anh ở bên cạnh nghe thầy cúng kể, cả người đều cảm thấy không ổn. Hóa ra đại tiên mà mình tin tưởng báy lâu nay, đều là kẻ lừa đảo. Đối với một người mê tín như mẹ anh, đây là một đả kích rất lớn.
"Đừng nói nữa, vợ, đừng nói nữa... Mau im miệng...”
Chồng thầy cúng gào lên, nhưng thầy cúng vẫn không nghe, vẫn tiếp tục kể lại những chuyện lừa đảo của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận