Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 336: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nF

Chương 336: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nFChương 336: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nF
Chương 336: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nhé 2
Vương Tình lập tức đặt hộp sữa trong tay sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Lưu Tiểu Viễn. Cô cắm cúi ăn hai miếng cơm, sau đó định bưng đĩa rời đi.
Thấy Vương Tình quên không lấy hộp sữa trên bàn, Lưu Tiểu Viễn một lần nữa nhắc nhở: "Quản lý Vương, còn hộp sữa trên bàn nữa này, đừng lãng phí thế chứ!"
Câu nói này người ngoài nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lọt vào tai Vương Tình thì giống như nghe được một câu nói vô cùng xấu hỗ vậy.
"Bại hoại!" Vương Tình vội vàng quay lại, cầm hộp sữa trên bàn, rồi nhanh chóng rời đi. Dương Tử Hàm thấy vậy thì vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Quản lý Vương bị làm sao vậy?" Dương Tử Hàm không nhịn được hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không có gì, quản lý Vương ăn no rồi, muốn quay trở lại làm việc thôi!"
Dương Tử Hàm nhìn Lưu Tiểu Viễn, cảm thấy chắc chắn không phải như vậy, dù có quay trở lại làm việc thì cũng không cần phải vội vã như thế chứ?
Thấy Dương Tử Hàm tỏ vẻ không tin, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tử Hàm, bây giờ tôi không tiện giải thích với cô, sau này tôi sẽ giải thích cho cô hiểu."
Dương Tử Hàm càng không hiểu: "Tại sao bây giờ lại không tiện giải thích?”
Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tử Hàm, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Dương Tử Hàm thổi tiêu, thực sự là sướng không gì bằng.
"Mẹ kiếp! Sao mình lại có thể có những suy nghĩ tà ác như vậy chứ?" Lưu Tiểu Viễn vội vàng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đen tối kia.
"Tử Hàm à, vì vấn đề này liên quan đến một hoạt động rất quan trọng của tự nhiên. Nếu không có hoạt động này, loài người chúng ta có lẽ sẽ bị tuyệt chủng." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dương Tử Hàm nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy thì càng thêm mơ hò, hoạt động gì mà có thể ảnh hưởng đến sự tuyệt chủng của loài người? Dương Tử Hàm dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, chỉ còn cách nhờ Lưu Tiểu Viễn giúp đỡ.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Vấn đề này cô phải tự mình suy đoán ra thôi. Nhớ nhé, không được hỏi người khác, nhất định phải tự mình đoán ra, đây coi như là nhiệm vụ tôi giao cho cô."
Dương Tử Hàm nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy thì lập tức chu môi, câu hỏi khó như vậy, sao cô có thể nghĩ ra được cơ chứ?
Buổi tối lúc trở về, Lưu Tiểu Viễn vẫn tràn đầy mong đợi, hi vọng Cáo nhỏ có thể xuất hiện ở ngã tư đường. Nhưng điều khiến Lưu Tiểu Viễn thất vọng chính là, Cáo nhỏ không hè xuất hiện.
Lưu Tiểu Viễn còn cố tình dừng xe lại, đợi gần nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cáo nhỏ đâu.
"Có phải lần này đi Thủ Đô lâu quá rồi, Cáo nhỏ tưởng mình sẽ không quay lại nữa, nên không còn đợi mình ở đây nữa không?" Lưu Tiểu Viễn nghĩ trong lòng.
Không còn Cáo nhỏ đợi trên đường, lòng Lưu Tiểu Viễn thấy trống rỗng, như thể thiếu mát thứ gì đó.
Cảm giác này giống như một gia đình đông đúc, có trẻ con có người lớn, cả chục người, náo nhiệt vô cùng, nhưng đột nhiên mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn mình ở nhà, cảm giác cô đơn đó không thể diễn tả thành lời.
Lưu Tiểu Viễn dài một hơi, sau đó lái xe về nhà. Lúc về đến nhà, Lưu Tiểu Viễn phát hiện trong nhà có thêm một người lạ, đang cùng bố mẹ vừa xem tivi vừa trò chuyện.
Bó mẹ dùng tiếng phổ thông pha giọng địa phương nặng nề nói chuyện với người kia, đối phương tuy không nghe hiểu hét nhưng cũng có thể hiểu được cơ bản.
Trong nhà đột nhiên có thêm một người lạ, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn vô cùng ngạc nhiên.
"Bó, đây là ai vậy?" Lưu Tiểu Viễn thấy người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người trung bình, làn da hơi ngăm đen.
Trang phục của người đàn ông cũng khá bình thường, chỉ là quần bò và áo phông, đi một đôi giày da đề dày.
Người đàn ông này dường như không phải bạn của bố của anh, vì hầu hết bạn bè của bố, Lưu Tiểu Viễn đều đã gặp.
Hơn nữa, Lưu Tiểu Viễn còn phát hiện ra rằng, đối phương là người luyện võ, chắc hẳn là ở cảnh giới Ám kình.
Một cao thủ cảnh giới Ám kình đột nhiên đến nhà mình, điều này không khỏi khiến Lưu Tiểu Viễn nghỉ ngờ, nghỉ ngờ anh ta đến tìm mình gây phiền phức, hoặc là đến tìm gia đình mình gây phiền phức.
Thấy Lưu Tiểu Viễn, người đàn ông lập tức mỉm cười chào hỏi, đứng dậy nói: "Xin chào, tôi tên là Trần Ba, cậu là con trai của chú Lưu đúng không?”
"Đúng vậy! Tôi tên là Lưu Tiểu Viễn!" Lưu Tiểu Viễn cười gật đầu nói, đồng thời đưa tay ra bắt tay Trần Ba. Bởi vì không rõ lai lịch của Trần Ba, nên Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.
Bố anh lập tức giải thích: "Tiểu Viễn, Trần Ba sẽ ở nhà chúng ta vài ngày, cậu ấy đến đây để giải quyết một số việc."
Giải quyết một số việc? Lưu Tiểu Viễn nhìn Trần Ba hỏi: "Trần tiên sinh, anh đến đây để giải quyết việc gì ở vùng quê nghèo nàn hẻo lánh của chúng tôi thế?"
Lưu Tiểu Viễn luôn cảm tháy Trần Ba đến thôn này của mình là có việc khác, giải quyết việc chỉ là một cái cớ. Tất nhiên, bất cứ việc gì cũng có thể nói thành là giải quyết việc.
Trần Ba cười nói: "Thật ra tôi là một bác sĩ đông y, tôi đã đi khắp nơi để tìm một số loại thuốc nhưng không thấy, tình cờ nghe nói trên ngọn núi này có loại thuốc tôi cần, nên tôi đã đến đây."
Vừa dứt lời, bố Lưu Tiểu Viễn lập tức nói: "Đúng vậy, Tiểu Viễn, mấy hôm nay trong thôn và cả máy thôn bên cạnh đều có một số người ngoài đến, đều nói là đến núi chúng ta tìm thuốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận