Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1190: Chó ngoan không cản đường

Chương 1190: Chó ngoan không cản đườngChương 1190: Chó ngoan không cản đường
Chương 1190: Chó ngoan không cản đường
Lưu Tiểu Viễn nheo mắt nhìn Ứng trưởng lão, hỏi: Ông có ý gì? Muốn cướp đường hay muốn làm gì?"
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Ứng trưởng lão cười một tiếng: "Không dám, không dám, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tấm bia đá có phải do cậu lấy đi không?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Mặc dù tôi rất muốn lây tâm bia đá đó, nhưng tám bia đá đó lại vô duyên vô cớ biến mát, tôi căn bản không lấy được tám bia đá đó!"
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Ứng trưởng lão tất nhiên sẽ không tin. Ông ta cười hỏi: "Cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nói sao?” Lưu Tiểu Viễn nhìn đối phương, nói: "Ông tin hay không thì tùy, không tin cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Được rồi, có câu nói, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra."
Thấy Lưu Tiểu Viễn ngạo mạn như vậy, Ứng trưởng lão tức đến mặt mũi tái xanh. Dám ngạo mạn trước mặt ông ta như vậy, xem ra không dạy cho tên nhóc này một bài học thì tên này sẽ không biết sự lợi hại của Bồng Lai tiên đảo!
Trương Hi lập tức phụ họa: "Ứng trưởng lão, tên này quá ngạo mạn rồi, nhát định phải dạy cho anh ta một bài học, nếu không thì anh ta sẽ không biết trời cao đất dày thế nào!"
Lưu Tiểu Viễn cười nhìn Trương Hi, nói: "Xem ra, đệ tử danh môn đại phái như anh cũng chỉ biết gièm pha ly gián, suốt ngày núp sau mông người khác.”
Trương Hi nổi giận, lập tức tiến lên một bước, nói: "Tiểu tử, ai nói tôi chỉ dám núp sau mông người khác? Tôi đứng ngay trước mặt anh đây này, anh làm gì được tôi?”
Lưu Tiểu Viễn nhìn Trương Hi, nói: "Hừ, dám đấu với tôi một trận không? Tôi sẽ cho anh biết, thế nào là tu sĩ Kim Đan thực thụt”
Trương Hi không có gan, trước đó đã thấy cảnh Lưu Tiểu Viễn đánh bại tu sĩ kia, anh ta làm sao có gan đấu với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn thấy Trương Hi nhát gan như vậy thì cười lớn: "Không dám thì cứ ngoan ngoãn núp sau mông người khác đi."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Trương Hi tức giận nói: "Tiểu tử, đến đây, ai sợ ai? Tôi cũng muốn lĩnh giáo bản lĩnh của anh xem, xem anh lợi hại, hay là cái miệng của anh lợi hại."
Lưu Tiểu Viễn thu thập Trương Hi, điều đó giống như chơi vậy, vì vậy, trên mặt anh lộ ra nụ cười thoải mái.
"Trương Hi!" Sư phụ của Trương Hi là Dương Đức Triều lập tức kéo Trương Hi lại, ông ta biết đồ đệ của mình không đánh lại Lưu Tiểu Viễn, thế nên nhanh chóng ngăn cản anh ta, tránh anh ta đi lên làm trò cười cho mọi người.
Thấy cảnh này, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Irương Hi, không dám lên à?"
Dương Đức Triều nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Tiểu huynh đệ, không cần dùng kế khích tướng, chiêu này không có tác dụng với chúng tôi đâu."
Lưu Tiểu Viễn vung tay, nói: "Vậy thì đừng cản đường tôi, tôi còn có việc, đừng làm mất thời gian của tôi."
Dương Đức Triều nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem tắm bia đá có ở trên người cậu không mà thôi, phiền cậu phối hợp một chút."
Phối hợp cái con khiI
Thực ra, cho dù để Dương Đức Triều kiểm tra, bọn họ cũng không kiểm tra ra được gì, vì tắm bia đá ở trong không gian hệ thống, cho dù Dương Đức Triều có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không kiểm tra ra được.
Nhưng vô duyên vô cớ để người khác kiểm tra đồ của mình, đó tuyệt đối là một chuyện nhục nhã, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên sẽ không để bọn họ làm như vậy.
Tất nhiên, nếu có điều kiện đặc biệt nào đó, Lưu Tiểu Viễn có lẽ có thể đề họ kiểm tral
"Các người nói kiểm tra là kiểm tra à, có phải không coi tôi ra gì không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi ngược lại.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Dương Đức Triều mới nhớ ra, ông ta còn chưa biết Lưu Tiểu Viễn là người của môn phái nào, nếu là đệ tử của đại môn phái nào đó, ông ta làm thế này chẳng phải là gây thù chuốc oán với môn phái của người ta rồi sao?
Dương Đức Triều nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Không biết tiểu huynh đệ là đệ tử của môn phái nào?” Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Dương Đức Triều, thầm nghĩ, mình có nên kéo da hổ, dọa đám khốn nạn này một chút không nhỉ?
Nên!
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy có thể kéo da hỗ để dọa Dương Đức Triều và những người khác, dù sao nói dối không phải là phạm tội, nói rồi thì nói thôi, những người này còn có thể làm gì mình chứ.
(Kéo da hổ: Nguyên văn là Cáo mượn oai hùm, mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình)
(Kéo da hổ: Nguyên văn là Cáo mượn oai hùm, mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình) "Ông hỏi tôi là đệ tử của môn phái nào à? Tôi sợ nói ra sẽ dọa chết các người mát!" Lưu Tiểu Viễn giả vờ nói.
Dù sao nói khoác cũng không phạm pháp, nói càng to càng tốt, vì vậy Lưu Tiểu Viễn trực tiếp nói khoác một chút, để đám người này phải sùng bái mình!
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Dương Đức Triều và Ứng trưởng lão nhìn nhau, hai người lập tức dùng bí thuật để giao lưu.
Chỉ nghe Dương Đức Triều nói: "Ứng trưởng lão, ông nói đứa trẻ này là người của môn phái nào? Có phải là kẻ lừa đảo không?”
Ứng trưởng lão nói: "Tôi cũng không rõ, nhưng nếu đứa trẻ này là kẻ lừa đảo thì hẳn nên tìm cớ rời đi mới phải. Nhưng cậu ta lại bình tĩnh đứng ở đây, có thể thấy đứa trẻ này không hoàn toàn nói dối."
"Vậy cậu ta nói lai lịch của mình sẽ dọa chết chúng ta, ông nói xem cậu ta có lai lịch như thế nào?" Dương Đức Triều hỏi.
Ứng trưởng lão nói: "Liệu có phải là đệ tử của môn phái ẩn thế không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận