Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 427: Bắn bóng bay

Chương 427: Bắn bóng bayChương 427: Bắn bóng bay
Chương 427: Bắn bóng bay
Công viên này được coi là một nơi khá thú vị ở Thị trấn, phong cảnh khá đẹp, nhiều cặp đôi cũng chọn nơi này để làm địa điểm chụp ảnh cưới, có thể coi là chim hót hoa thơm.
Một con đường nhỏ rợp bóng cây dài hun hút về phía trước, dù là mùa hè nóng bức đi trên con đường nhỏ này cũng không thấy nóng.
Lưu Tiểu Viễn dẫn theo Mộ Dung Vũ Yến và Tô Vân ba người đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, vừa đi vừa nói cười, thỉnh thoảng Mộ Dung Vũ Yến bị sự hài hước của Lưu Tiểu Viễn chọc cười khúc khích.
Tô Vân thì nhìn Mộ Dung Vũ Yến như một đứa trẻ tò mò, có buồn cười đến vậy không, sao mình lại không thấy buôn cười chút nào nhỉ.
Vé vào cửa công viên là miễn phí, vì vậy, vào mùa hè nóng bức này, nhiều người thích đến công viên đề hóng mát, đặc biệt là những người lớn có con nhỏ. Bọn họ lựa chọn đến chơi trong công viên, vừa không quá nóng, vừa đề trẻ em chơi thỏa thích, tốt hơn nhiều so với việc ở trong phòng máy lạnh.
Như vậy, công viên cũng có một số tiêu thương, những tiểu thương này đều bán những thứ mà trẻ em thích ăn, cũng có những quây hàng dùng súng giả bắn vỡ bóng bay rồi được tặng búp bê dưới bóng bay.
Loại quầy hàng này rất đắt khách, một tệ một lượt bắn. Có không ít các cô gái đều nũng nịu bạn trai, bảo bạn trai bắn cho mình con búp bê lớn nhát.
Những con búp bê lớn có giá ở ngoài ít nhất cũng phải hơn một trăm, nếu như bọn họ bỏ vài tệ mà bắn được nó, thì chính là lời to.
Trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy, nếu thế thì những tiểu thương này còn kiếm tiền được không.
Mộ Dung Vũ Yến và Tô Vân thấy trò chơi thú vị như vậy thì cũng muốn bắn bóng bay thử.
Hôm nay Lưu Tiểu Viễn vốn là đến để chơi với Mộ Dung Vũ Yến, vì vậy chỉ cần cô ta vui vẻ thì cái gì cũng được. Hơn nữa, nói gì thì nói, tiền mua loại đạn nhựa này vẫn là do Mộ Dung Vũ Yến tự bỏ ra.
Mộ Dung Vũ Yến ra tay hào phóng, một lúc đã mua hai mươi tệ đạn. Ông chủ thích nhất những khách hàng như Mộ Dung Vũ Yến, nếu như một ngày có thể gặp nhiều khách hàng như vậy thì tốt biết máy.
Ông chủ nhiệt tình lắp đạn vào, sau đó đưa khẩu súng giả cho Mộ Dung Vũ Yến. Mộ Dung Vũ Yến chọn một lúc, nhìn trúng một con búp bê thỏ trắng.
"Lưu Tiểu Viễn, anh bảo tôi có bắn được con thỏ trắng kia không?" Mộ Dung Vũ Yến như một đứa trẻ, phán khích hỏi.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói được, trong lòng lại nghĩ, nếu mà bắn được thì người ta lỗ mắt chứ còn à? Hai mươi tệ này của cô không thể bắn vỡ được ba quả bóng bay trên con thỏ đó đâu.
Mặc dù Lưu Tiểu Viễn chưa từng làm nghề này, nhưng anh cũng biết mánh khóe trong đó. Tiểu thương khi thổi bóng bay, cố tình không thổi bóng to hết cỡ, bóng vẫn còn độ đàn hồi, thế thì đạn nhựa bắn vào bóng bay giống như đấm vào lò xo vậy, không biết phải bắn bao nhiêu mới vỡ được một quả.
Tát nhiên, cũng không loại trừ một số người may mắn đến mức phát điên, đôi khi mười viên đạn thực sự có thể bắn vỡ ba quả bóng bay, nhận được quà tặng.
Mộ Dung Vũ Yến cầm khẩu súng trong tay, nhắm vào quả bóng bay phía trước, sau đó bóp cò, một tiếng "bóp", viên đạn nhựa theo tiếng kêu mà bắn ra, bắn vào quả bóng bay, viên đạn nhựa đó nảy trên quả bóng bay rồi rơi xuống đát.
Một viên không bắn vỡ bóng bay, Mộ Dung Vũ Yến lại tiếp tục, một viên nữa bắn ra, thế nhưng viên này thậm chí còn không chạm vào mép bóng bay.
Rất nhanh, hai mươi viên đạn của Mộ Dung Vũ Yến đã bắn hết, kết quả là không bắn trúng một quả bóng bay nào. Mộ Dung Vũ Yến không cam tâm, lại tiếp tục lấy ra ba mươi tệ mua tiếp. Ông chủ cười tít cả mắt, còn hào phóng tặng thêm cho Mộ Dung Vũ Yến thêm hai viên đạn.
Mộ Dung Vũ Yến lại tiếp tục bắn, nhưng trình bắn súng của Mộ Dung Vũ Yến thực sự không dám khen, ở khoảng cách gần như vậy, thế mà mười viên liên tiếp vẫn chưa trúng được quả nào.
Cuối cùng, đến viên thứ ba mươi lăm, Mộ Dung Vũ Yến cuối cùng cũng bắn vỡ một quả bóng bay: "bóp" một tiếng, bóng bay nổ tung, Mộ Dung Vũ Yến vui mừng đến mức nhảy cẵng lên, nói với Lưu Tiểu Viễn ở bên cạnh: "Lưu Tiểu Viễn, tôi bắn vỡ một quả bóng bay rồi! Tôi bắn vỡ một quả bóng bay rồi!"
"Ừ, cố lên!" Lưu Tiểu Viễn động viên. Hôm nay mục đích của anh là đi chơi với Mộ Dung Vũ Yến, thế nên chỉ cần cô ta vui là được.
Mộ Dung Vũ Yến được Lưu Tiểu Viễn động viên, lập tức lại bắt đầu bắn súng.
Lúc này, Tô Vân ở bên cạnh kéo tay Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh ơi, Tô Vân cũng muốn chơi trò này."
Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Vân một cái, gật đầu nói: "Được, cho em chơi!" Lưu Tiểu Viễn lập tức bỏ ra hai mươi tệ, Tô Vân nhận khẩu súng giả của ông chủ, sau đó chỉ vào một con búp bê gấu lớn nói: "Anh ơi, em muốn con gấu lớn kia."
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Được, Tô Vân thích con nào thì bắn con đó."
Tô Vân lập tức vui vẻ bắt chước tư thế bắn súng của Mộ Dung Vũ Yến, liên tiếp ba viên, Tô Vân đều bắn trúng bóng bay, nhưng bóng bay vẫn không bị bắn vỡ.
Tô Vân không tiếp tục bắn nữa, mà cầm khẩu súng trên tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bên này, Mộ Dung Vũ Yến đã bắn hết ba mươi viên đạn, nhưng vẫn chỉ bắn vỡ được một quả bóng bay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận