Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 642: Phụ huynh giả vờ 1

Chương 642: Phụ huynh giả vờ 1Chương 642: Phụ huynh giả vờ 1
Chương 642: Phụ huynh giả vờ †
Bố của Tằng Bân là Tằng Tường thấy Lưu Tiểu Viễn dễ nói chuyện như vậy, liền cho rằng Lưu Tiểu Viễn là người sợ phiền phức, trong lòng nghĩ không bằng nhân cơ hội này đòi thêm một chút.
"Anh bạn, anh xem tôi và con trai tôi bị đánh thành thế này, anh đưa một nghìn tệ là được rồi." Tằng Tường nói.
Một nghìn tệ, đối với Lưu Tiểu Viễn bây giờ mà nói thì đúng là không phải chuyện gì nhưng có tiền không có nghĩa là Lưu Tiểu Viễn muốn làm kẻ ngốc, với thương tích của bố con Tằng Tường này, bồi thường năm trăm tệ là cùng, tên này lại há miệng đòi một nghìn. "Vị đại ca này, há miệng đòi nhiều quá thì không tốt đâu nhỉ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tằng Tường cười hỏi.
Tằng Tường nghe vậy, lập tức không chịu, nói: “Anh bạn, đây là tôi còn có lương tâm mới nói có một nghìn đấy, anh nói tôi há miệng đòi nhiều quá, anh đây hoàn toàn là vu khống, anh xem mặt tôi này, còn có mắt của con trai tôi này, một nghìn tệ có nhiều không? Tôi nói cho anh biết, tôi không đòi anh ba nghìn tệ đã là nễ mặt anh lắm rồi."
Hiệu trưởng cũng cảm thấy Tằng Tường đòi một nghìn tệ là quá nhiều, liền nói: "Vị phụ huynh này, anh xem có thể bớt một chút không?”
Tằng Tường lập tức nói: "Một xu cũng không thể bớt, một nghìn là một nghìn, nếu không thì hôm nay chuyện này không xong."
"VỊ phụ huynh này, đây là trường học, xin anh đừng có gây chuyện được không?" Hiệu trưởng thấy Tằng Tường không chịu nhượng bộ, bất mãn nói.
Tằng Tường nghe vậy, lập tức nồi nóng, nói: "Hiệu trưởng, ông nói tôi làm bậy, tôi làm bậy ở chỗ nào, tôi là nạn nhân, ông xem mặt tôi này, rồi xem mắt của con trai tôi này, hiệu trưởng, ông đừng vì vợ của anh ta đẹp mà đứng về phía anh ta."
Hiệu trưởng nghe vậy, tức đến mức muốn thổ huyết, mặt cũng xanh lét: "Phụ huynh của Tằng Bân, xin anh chú ý lời ăn tiếng nói!"
Tằng Tường cũng biết lời mình vừa nói có hơi quá, dù sao con trai mình còn phải học ở trường, nếu đắc tội với hiệu trưởng, sợ là không có quả ngon để ăn.
Vì vậy, Tằng Tường lập tức xin lỗi nói: "Hiệu trưởng, vừa rồi không phải cố ý, nhất thời lỡ lời, hiệu trưởng đừng để bụng."
Hiệu trưởng trừng mắt nhìn Tằng Tường, nói: "Sau này đừng có nói bậy." Nói xong câu này, hiệu trưởng vô thức liếc nhìn Tô Tuyết một cái, trong lòng thầm nghĩ Tô Tuyết thật đẹp nhưng cũng chỉ có thể nghĩ thôi, vì người này quen biết với người đứng đầu cục giáo dục, không phải người mình có thể đắc tội được.
"Vị phụ huynh này, phụ huynh của Tằng Bân không chịu nhượng bộ, anh xem phải làm sao?” Hiệu trưởng nhìn Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Một nghìn tệ thì quá nhiều, một nửa là vừa." Lưu Tiểu Viễn không phải là người không biết lý lẽ, bồi thường hợp lý thì anh chắc chắn sẽ đưa.
Tằng Tường nghe nói Lưu Tiểu Viễn chỉ chịu đưa năm trăm, lập tức nhảy dựng lên, nói: "Năm trăm, anh cho ăn mày à. Anh biết tôi kiếm sống bằng gì không? Tôi kiếm sống bằng mặt đấy, vợ anh đánh mặt tôi thành thế này, tôi phải mất máy ngày mới khỏi, mấy ngày này tôi phải mất một hai nghìn, tôi đòi anh bồi thường một nghìn đã là có lương tâm rồi."
Lưu Tiểu Viễn nhìn Tằng Tường hỏi: "Vậy tôi có thể hỏi anh công việc của anh là gì không? Máy ngày mà mắt một hai nghìn, xem ra anh là dân văn phòng cao cấp nhỉ."
Nói thật, nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của Tằng Tường thì anh ta không giống dân văn phòng cao cấp. Mặc dù đôi khi không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng phần lớn mọi người có thể nhìn ra phần lớn tình hình của một người qua ngoại hình và cách nói chuyện của người đó.
"Đùa à, tất nhiên tôi là dân văn phòng cao cấp rồi, còn công việc cụ thể là gì thì đó là bí mật, tôi không thể tiết lộ bí mật thương mại." Tằng Tường đắc ý nói.
Lưu Tiểu Viễn cũng say rồi, anh tưởng mình là người chế tạo tên lửa à, nói ra nghề nghiệp của mình là lộ bí mật thương mại luôn.
"Nói như vậy, nghề nghiệp của anh là nghề mà nhiều người mơ ước và ao ước rồi?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Anh hỏi như vậy là để đào hố cho tên này, chờ anh ta nhảy xuống.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Tằng Hướng đắc ý nói: "Còn phải nói, không phải nghề mơ ước thì tôi đã nói cho các người biết nghề của tôi từ lâu rồi."
Cứ thổi đi, cứ thổi mạnh vào, đến lúc vạch trần lời nói dối của anh thì anh sẽ biết thế nào là chui vào hang chuột.
"Anh này, nghề của anh cao cấp như vậy, thay vì ở đây cãi nhau với chúng tôi, anh về làm việc ngay đi, biết đâu với nghề cao cấp của anh, trong thời gian ngắn như vậy, anh lại kiếm được một nghìn tệ thì sao."
Lưu Tiểu Viễn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Tằng Tường.
Tằng Tường nghe vậy, trong mắt rõ ràng thoáng hiện lên vẻ chột dạ nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nói: "Đạo lý này thì tôi đương nhiên biết nhưng tôi không thiếu tiền, tôi muốn tranh một hơi, anh biết không, anh tưởng tôi thiếu tiền lắm sao?"
Thấy Tằng Tường cứ vô tư giả vờ trước mặt mình, Lưu Tiểu Viễn thấy đã đến lúc vạch trần anh ta rồi, để anh ta cứ giả vờ nữa thì anh ta không biết mình là thằng nào đâu.
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn chuẩn bị cho Tằng Tường một viên "Kẹo mút nói thật." thì điện thoại của Tằng Tường reo.
Tằng Tường vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, lập tức bắt máy, cười nói: “Alo, lão đại, có chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận