Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 416: Không ngủ được

Chương 416: Không ngủ đượcChương 416: Không ngủ được
Chương 416: Không ngủ
được
Nhưng lời khuyên của Lưu Tiểu Viễn không có tác dụng, Tô Vân nhất quyết muốn ngủ cùng anh. Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn không còn cách nào khác đành đồng ý yêu cầu của Tô Vân, đưa cô bé lên lầu ngủ cùng.
Nghĩ đến việc đêm dài đằng đẳng phải ngủ cùng một cô bé dễ thương xinh đẹp như Tô Vân, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên cảm thấy mình như một tên cầm thú.
Đến phòng, Lưu Tiểu Viễn nói với Tô Vân: "Em gái à, lát nữa em ngủ bên này, anh ngủ bên kia, được không?”
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy để hai người ngủ mỗi người một bên, như vậy có thể tránh được nhiều chuyện không cần thiết xảy ra.
Nhưng Tô Vân lại lắc đầu, nói: "Không được, lúc chị gái ngủ với em, đều ngủ chung một bên."
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn đầy vạch đen, nói: "Em gái à, anh không phải chị gái em, cho nên chúng ta không thể ngủ chung một bên."
Tô Vân nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "lại sao vậy? Trong lòng Tô Vân, anh trai cũng giống như chị gái, đều là người Tô Vân thích!"
Lưu Tiểu Viễn không biết phải giải thích chuyện này với Tô Vân thế nào, nghĩ một lúc rồi nói: "Tô Vân à, anh trai với chị gái em vẫn có chút khác biệt. Cho nên, chúng ta vẫn nên ngủ riêng."
"Không được, em không muốn ngủ riêng..." Tô Vân nói, mắt đã bắt đầu rưng rưng nước mắt: "Anh trai, anh không thích Tô Vân sao?”
Lưu Tiểu Viễn sợ nhất là phụ nữ rơi nước mắt, đặc biệt là một cô bé đáng yêu xinh đẹp như Tô Vân.
Thấy nước mắt trong hốc mắt Tô Vân sắp rơi xuống, Lưu Tiểu Viễn lập tức thỏa hiệp, nói: "Được rồi, được rồi, Tô Vân, anh trai sai rồi, không ngủ riêng nữa, được chứ?"
Tô Vân nghe vậy, mới nín khóc mỉm cười, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
"Nhưng mà, Tô Vân, tối ngủ không được cởi quần áo, biết chưa?" Lưu Tiểu Viễn nói.
Làm như vậy cũng là để phòng ngừa tội phạm, người ta đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mặc dù lời này có hơi võ đoạn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn sai, Lưu Tiểu Viễn sợ Tô Vân cô bé này cởi hết đồ chui vào chăn, nửa đêm nửa hôm, Lưu Tiểu Viễn lỡ làm ra chuyện gì đó không bằng cầm thú, thì không ồn rồi.
Đối mặt với điều kiện mà Lưu Tiểu Viễn đưa ra, Tô Vân lập tức gật đầu đồng ý, có lẽ cô bé và chị gái Tô Tuyết ngủ cũng thường xuyên mặc nguyên quân áo.
Nhận được sự thỏa hiệp của cô bé, Lưu Tiểu Viễn mới dám lên giường ngủ. Anh để Tô Vân ngủ ở trong, mình ngủ ở ngoài.
Lên giường, Tô Vân lập tức ôm lấy Lưu Tiểu Viễn, nhất thời Lưu Tiểu Viễn cả người đều ngây ra, thân thể cũng trở nên hơi cứng đờ. Chết tiệt! Cô bé này có cần phải trực tiếp như vậy không? Động tác này của cô bé hẳn là lão tài xế mới dùng, căn bản không phù hợp với tuổi của cô bé chút nào!
(Lão tài xế: Người dạn dày kinh nghiệm trong lĩnh vực tình trường)
(Lão tài xế: Người dạn dày kinh nghiệm trong lĩnh vực tình trường)
"Iô Vân, em làm gì vậy?” Lưu Tiểu Viễn không nhịn được hỏi.
Tô Vân nói: "Người ta phải ôm anh trai mới ngủ được."
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn buồn bực không thôi, em như vậy thì có thể ngủ được, nhưng anh thì làm sao mà ngủ được đây?
BỊ một cô bé như Tô Vân ôm như vậy, một chân còn đè lên người mình, điều này chẳng khác nào bảo mình đi phạm tội.
"“Iô Vân, em ôm anh trai như vậy, anh trai không ngủ được." Lưu Tiểu Viễn mặt buôn rười rượi nói.
Tô Vân ồ một tiếng, sau đó ngây thơ nói: "Hay là anh trai cũng ôm Tô Vân đi, như vậy anh trai sẽ ngủ được."
Như vậy thì anh càng không ngủ được!
Thấy Tô Vân như vậy, Lưu Tiểu Viễn biết mình nói gì cũng vô dụng, cứ để cô bé ôm mình ngủ đi.
"Đạo Khả Đạo, Phi Thường Đạo, Danh Khả Danh, Phi Thường Danh..." Lưu Tiểu Viễn âm thầm đọc Đạo đức kinh, nhưng quanh đi quân lại anh cũng chỉ đọc được mấy câu này.
Lưu Tiểu Viễn hy vọng thông qua phương pháp này, để lòng mình bình tĩnh lại, không thẻ có bát kỳ tạp niệm nào.
Nhưng mà, cách này có hơi tự lừa mình dối người, đối mặt với một cô bé xinh đẹp đáng yêu như Tô Vân, Lưu Tiểu Viễn cho dù trong lòng có niệm Đạo đức kinh, nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được mà nảy sinh ra những ý nghĩ xấu xa.
Đêm nay sợ là phải thức trắng rồi! Lưu Tiểu Viễn phát hiện, chuyện đau khổ nhát trên đời chắc cũng chỉ là như thế này thôi nhỉ.
Haiz! Lưu Tiểu Viễn chỉ mong một đêm như vậy có thể nhanh chóng trôi qua, như vậy mình sẽ không phải chịu tội nữa.
"Này, em gái, em đừng có sờ loạn." Lưu Tiểu Viễn đột nhiên phát hiện bàn tay nhỏ của Tô Vân bắt đầu sờ soạng trên người mình, hoàn toàn giống như một lão tài xế.
Tô Vân lẫm bẩm nói: "Anh trai, tại sao vậy?"
Mẹ kiếp! Lại còn hỏi tại sao vậy, em như vậy là đang ăn đậu hũ của anh, mặc dù em là trẻ vị thành niên, nhưng cũng không thể như vậy.
"Không có tại sao, không được sờ loạn thì không được sờ loạn." Lưu Tiểu Viễn muốn khóc, nửa đêm nửa hôm bị một cô bé chiếm tiện nghị, nếu nói ra ngoài, chẳng phải là bị người ta cười chết sao.
Tô Vân ồ một tiếng, ngoan ngoãn nằm im, cũng không sờ loạn nữa, dân dân, Tô Vân ngủ thiếp đi.
Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Vân ngủ rồi, nhưng anh lại không buồn ngủ, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu lúc này người ôm mình là chị gái của Tô Vân, thì Lưu Tiểu Viễn sẽ không khách khí mà xử lý cô ngay tại chỗ, bát kể cô có lợi hại đến đâu.
Nhưng mà Tô Vân là một cô bé, không thể ra tay được, anh mà ra tay là phải chịu án tù từ ba năm trở lên đáy.
Nhìn Tô Vân ôm mình ngủ say, Lưu Tiểu Viễn khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân mình ngủ. Nhưng Lưu Tiểu Viễn lại không buồn ngủ, anh vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện những ý nghĩ xấu xa.
"Chết tiệt, đúng là muốn giết người mài”
Lưu Tiểu Viễn dùng tay vỗ một cái vào đầu mình, sau đó khi buông tay xuống, anh lại vô tình chạm vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Vân.
Thật mịn màng và mềm mại! Đây là cảm nhận đầu tiên của Lưu Tiểu Viễn.
Bàn tay nhỏ bị Lưu Tiểu Viễn chạm vào, lô Vân chép chép miệng, sau đó lại tiếp tục ngủ ngon lành.
"Haiz! Ai có thể giúp mình đây!" Lưu Tiểu Viễn điên cuồng gào thét trong lòng, hy vọng có người đến giải cứu mình, sự giày vò như thế này thật quá khó chịu.
Cũng không biết đến lúc nào, trong đầu Lưu Tiểu Viễn nghĩ lung tung đủ thứ, mơ mơ màng màng, Lưu Tiểu Viễn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận