Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1512: Rời khỏi phái Côn Luân

Chương 1512: Rời khỏi phái Côn LuânChương 1512: Rời khỏi phái Côn Luân
Chương 1512: Rời khỏi phái Côn Luân
Lưu Tiểu Viễn nhìn đại trưởng lão, thâm nghĩ, các ông không quản ngại gian khổ tìm Tô Tuyết, chỉ vì lý do này thôi sao, ông đùa tôi đấy à?
Đại trưởng lão thấy vẻ nghi ngờ của Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Tôi nói toàn là sự thật, cũng không cần phải lừa cậu làm gì, bây giờ hai người có thể rời khỏi phái Côn Luân rồi.
Lưu Tiểu Viễn đã sớm không muốn ở lại đây, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, vì phái Côn Luân dù sao cũng là một thế lực lớn, rời đi sớm vẫn yên tâm hơn. Nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn phải xem thái độ của Tô Tuyết, nếu Tô Tuyết không muốn rời đi, Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ đành liều mạng vì mỹ nhân thôi.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết, xem cô sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Tô Tuyết không trả lời câu hỏi mà nhìn đại trưởng lão hỏi: "Đại trưởng lão, ông nói mẹ tôi vốn là thánh nữ của phái Côn Luân, vậy cho tôi hỏi, tại sao phái Côn Luân của các ông lại chọn một con hồ ly làm thánh nữ?"
Nghe Tô Tuyết nói vậy, Lưu Tiểu Viễn mới nhớ ra vấn đề quan trọng này, đúng vậy, sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ? Ôi, mình đúng là ngốc thật. Phái Côn Luân đường đường chính chính, là phái đứng đầu trong các phái tu chân chính đạo, tại sao lại chọn một con hồ ly làm thánh nữ? Trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì?
Đại trưởng lão nghe vậy, nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, vì phái Côn Luân chúng tôi và tộc hô yêu có chút duyên nợ, cho nên chọn hồ ly làm thánh nữ của chúng tôi là chuyện rất bình thường.
Đối với câu trả lời mơ hồ này của đại trưởng lão, Lưu Tiểu Viễn vẫn hoài nghi. Đúng tồi. trước đây tộc hồ yêu cũng bắt Tô Tuyết đi, muốn Tô Tuyết làm thánh nữ của bọn chúng.
Còn phái Côn Luân cũng muốn bắt Tô Tuyết làm thánh nữ, giữa hai chuyện này có mối liên hệ tất yếu nào không?
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên sẽ không hỏi ra nghi vấn này, chỉ có thể tự mình đi điều tra, tại sao một phái lớn như phái Côn Luân lại nhất quyết chọn một con hồ ly làm thánh nữ, chẳng lẽ thật như đại trưởng lão nói, là vì phái Côn Luân có duyên nợ với tộc hồ yêu sao?
Đúng rồi, nếu phái Côn Luân và tộc hồ yêu có duyên nợ, tại sao bon ho không đến tôc hồ vêu tìm hồ ly về làm thánh nữ?
"Đại trưởng lão, tôi không hiểu lắm, nếu phái Côn Luân và tộc hô yêu có duyên nợ, tại sao không đến tộc hồ yêu tìm người, mà lại đích thân tìm Tô Tuyết?" Lưu Tiểu Viễn nhìn đại trưởng lão phái Côn Luân hỏi.
Đại trưởng lão phái Côn Luân nói: "Chúng tôi cũng đã đến tộc hồ yêu tìm thử rồi, nhưng không tìm được người thích hợp. Câu trả lời này không biết thật giả thế nào nhưng Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn phán đoán thật giả nữa, vì điều này không còn quan trọng nữa, dù sao Tô Tuyết cũng không thể làm thánh nữ của phái Côn Luân, thế nào cũng được.
"Tuyết Nhi, em định làm thế nào?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết hỏi, hy vọng cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tô Tuyết suy nghĩ một lát, nói: "Nếu như đã không có tin tức gì vê bố mẹ em, cũng đã làm rõ sự thật, vậy chúng ta về thôi."
Lưu Tiểu Viễn nói với đại trưởng lão: "Vậy thì chúng tôi xuống núi đây."
Đại trưởng lão cười nói: "Được, tôi đã nói rồi, hai người không sao thì có thể đi, không ai ở phái Côn Luân làm khó hai người đâu."
Tô Tuyết và Lưu Tiểu Viễn ra khỏi phòng một lúc, từ mật thất bên cạnh đi ra một người đàn ông trung niên, đại trưởng lão thấy người đàn ông trung niên này, lập tức đứng dậy chào hỏi. "Chưởng môn.” Chưởng môn phái Côn Luân phất tay nói: "Được rồi, không cần khách sáo, ông thấy nên xử lý chuyện này thế nào?"
Đại trưởng lão nói: "Chưởng môn, Tô Tuyết đã không còn trong trắng, đương nhiên không thể làm thánh nữ, cũng không còn tác dụng gì với chúng ta nữa.
Chưởng môn gật đâu, nói: "Đúng vậy, đáng tiếc, vốn tưởng Tô Tuyết vẫn còn trong trắng. đều tại Lưu Tiểu Viễn này, phá hỏng chuyện tốt của phái Côn Luân chúng ta.
Đại trưởng lão gật đầu nói: Đúng vậy, tên này còn quá kiêu ngạo, bây giờ tu vi còn chưa cao mà đã kiêu ngạo như thế rồi, chờ tu vi cao lên thì e là Lưu Tiểu Viễn này sẽ không coi phái Côn Luân chúng ta ra gì. Chưởng môn phái Côn Luân nói: -Tên này quá kiêu ngạo, lại phá hỏng chuyện tốt của phái Côn Luân chúng ta, vậy thì không thể giữ lại, lập tức gọi người đi làm đi.
Đại trưởng lão đề nghị: 'Chưởng môn, hay là đợi thêm một thời gian nữa đi. tên nàv vừa mới rời khỏi phái Côn Luân, nếu phái người đi giết, phái Côn Luân chúng ta sẽ bị tình nghi nhiêu nhất, không đáng vì một tên tiểu tử không liên quan mà làm hỏng danh tiếng của phái Côn Luân chúng ta.
"Ông nói có lý, vậy thì đợi một thời gian nữa rồi xử lý, chuyện này giao cho ông." Chưởng môn phái Côn Luân gật đầu nói.
Sau đó, chưởng môn phái Côn Luân rời khỏi phòng của đại trưởng lão, đại trưởng lão ngôi xuống ghế.
Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết ra ngoài, rời khỏi địa phận phái Côn Luân, Lưu Tiểu Viễn thở phào nhe nhõm. nói: "Tuyết Nhi. anh thấy lần này phái Côn Luân tìm em, chắc chắn không có ý tốt, nếu Tuyết Nhi em vẫn còn trong trắng, phái Côn Luân chắc chắn sẽ dùng vũ lực giữ em lại. Tô Tuyết gật đầu, nói: "Em cũng thấy vậy, phái Côn Luân này không biết đang có ý đồ gì, còn nữa, bố mẹ em rốt cuộc đã đi đâu?
Lưu Tiểu Viễn ôm Tô Tuyết nói: "Được rồi, Tuyết Nhi, em đừng lo lắng cho sự an toàn của bố mẹ em nữa, họ hẳn là sẽ không sao đâu.
Mặc dù nói vậy, nhưng Lưu Tiểu Viễn cũng không dám đảm bảo bố mẹ Tô Tuyết có thực sự không sao thât không. Tuy vây. anh vẫn phải nói như thế để Tô Tuyết không suy nghĩ quá nhiều vê chuyện này.
"Vâng, em biết." Tô Tuyết gật đầu nói.
"Đi thôi, chúng ta về nhà, về sớm nghỉ sớm." Lưu Tiểu Viễn nắm tay Tô Tuyết, lập tức bay lên không trung.
Khi vê đến nhà, đã là đêm khuya, để không làm phiền mọi người nghỉ ngơi, Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết lặng lẽ trở vê phòng của Lưu Tiểu Viễn.
"Em muốn tắm." Tô Tuyết nhìn Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Em có đổ mồ hôi đâu, hơn nữa trời cũng đã muộn rồi, em tắm chắc chắn sẽ làm phiên đến bố mẹ nghỉ ngơi. Thôi em chịu khó một chút, chờ đến mai rồi tắm cũng không muộn.
Tô Tuyết ô một tiếng, không nói gì nữa, rồi chui vào chăn, Lưu Tiểu Viễn lập tức cũng chui vào theo.
"Tuyết Nhi." Chui vào chăn, tay Lưu Tiểu Viễn đặt lên người Tô Tuyết, khẽ gọi một tiếng.
Tô Tuyết đáp: "Vâng, anh gọi em làm gì? Ngủ đi."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tuyết Nhi, có em ở trên giường, anh căn bản không ngủ được."
Tô Tuyết nói: "Đồ bại hoại, không ngủ được cũng phải ngủ, em buồn ngủ rồi."
Nói xong, Tô Tuyết còn cố tình trở mình.
Lưu Tiểu Viễn lập tức cười hì hì nói: "Tuyết Nhi, em đừng lừa anh, anh thấy em căn bản không ngủ được, được rồi, đừng giốn nữa, chúng ta nói chuyện về lý tưởng sống của chúng ta đi."
Tô Tuyết biết Lưu Tiểu Viễn muốn làm chuyện xấu, thực ra cô cũng muốn nhưng vì sự e thẹn của phụ nữ, Tô Tuyết nói: "Đồ bại hoại, đầu óc chỉ nghĩ đến mấy chuyện xấu."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận