Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1369: Tâm sự 2

Chương 1369: Tâm sự 2Chương 1369: Tâm sự 2
Chương 1369: Tâm sự 2
VỊ tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Thẳng thắn là tốt, tôi cũng thích thẳng thắn, quanh co lòng vòng chán lắm."
Nói xong, vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn con bạch hỗ bên cạnh hỏi: "Không biết con bạch miêu này của cậu là giống gì?"
Bởi vì vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ cảm thấy Bạch Hồ không giống một con mèo, mèo sẽ không mang đến cho ông ta sự chấn động lớn như vậy.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Thật ra tôi cũng không biết nó là giống gì, tôi cũng tình cờ có được nó."
Vì người phái Côn Luân không biết thân phận của Bạch Hồ, Lưu Tiểu Viễn cũng không cần ngốc nghéch nói ra thân phận của Bạch Hỗ.
Kẻ ngu không có tội, mang ngọc thì có tội, nếu để phái Côn Luân biết con bạch hồ này chính là Bạch Hỗ trong tứ tượng, thế thì bọn họ nhát định sẽ giết Lưu Tiểu Viễn để cướp đoạt Bạch Hỗ.
Mặc dù Lưu Tiểu Viễn nghĩ như vậy có hơi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng phòng người không thể không có, bởi vì Bạch Hồ không phải là linh sủng bình thường, quá quý giá.
"Ô, vậy thì cậu đúng là may mắn thật đấy." Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ vẻ mặt hâm mộ nói.
Đối với Bạch Hồ, vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ rất khao khát có được, Lưu Tiểu Viễn nhìn thấy trong mắt ông ta đều phát ra ánh sáng xanh.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Lưu Tiểu Viễn thấy đối phương tham lam Bạch Hỏ, Lưu Tiểu Viễn quyết định đi trước thì hơn.
"Tiểu tử, vội gì chứ, chúng ta nói chuyện tiếp đi." Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ muốn kéo tay Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn sẽ không để cho gã già hơn sáu mươi tuổi này nắm tay mình, nếu như vậy thì thật quá ghê tởm, tay của mình chỉ để cho các cô gái nắm.
Lưu Tiểu Viễn vừa cười vừa nói: "lôi còn chút việc, xin phép đi trước."
Lưu Tiểu Viễn thực sự hơi sợ phái Côn Luân làm cướp, bát kể lý do gì cũng cướp Bạch Hồ, diệt mình.
Mặc dù Lưu Tiểu Viễn có hệ thống vô địch thần cấp trong tay, không sợ phái Côn Luân, nhưng tốt nhất là không xảy ra chuyện như vậy.
Điều này cũng giống như, khi tôi có thịt ăn, tại sao tôi phải ăn rau không có dầu?
Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ thấy Lưu Tiểu Viễn muốn đi nhanh như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Yên tâm đi, mặc dù tôi có hứng thú với con bạch miêu nhỏ bên cạnh cậu, nhưng tôi không có ý đồ gì với nó đâu."
Hừ, không có ý đồ gì với nó mới là lạ, Lưu Tiểu Viễn cười khẩy, nghĩ thầm. "Tôi biết." Lưu Tiểu Viễn giả vờ gật đâu, nói: "Tôi đi trước đây, tạm biệt."
"Tiểu tử, đừng vội đi chứ, tôi còn chuyện này muốn hỏi cậu." Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỷ chặn đường Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Không biết còn có chuyện gì muốn hỏi tôi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói cho ngươi."
VỊ tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tôi muốn hỏi, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Hả? Hỏi tuổi của mình? Chết tiệt, tôi đâu có ý định xem mắt cháu gái ông, ông hỏi tuổi tôi làm gì?"
Thấy Lưu Tiểu Viễn nhìn mình như vậy, vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nói: "Là thế này, tôi thấy cậu tướng mạo đường hoàng, vừa khéo tôi cũng có một đứa cháu gái đến tuổi cập kê, cho nên, tôi muốn tác hợp một mối lương duyên thôi."
Lưu Tiểu Viễn vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ này, chết tiệt, vì muốn từ trên người mình chiếm được lợi ích, không tiếc hy sinh hạnh phúc của cháu gái mình, loại người này cũng ác thật đấy.
"Tôi á, để tôi tính xem, ôi, tính như vậy thì, tôi ước chừng mình đã máy trăm tuổi rồi, ừm, hẳn là hơn ba trăm tuổi rồi." Lưu Tiêu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn sợ mình nói thật, đến lúc đó đối phương thực sự muốn gả cháu gái cho mình thì phiền phức rồi.
Cho nên, để tránh phiền phức, Lưu Tiểu Viễn vẫn trực tiếp nói dối mình đã máy trăm tuổi rồi, như vậy đối phương sẽ từ bỏ ý định gả cháu gái cho mình.
"Ba trăm tuổi à." Đối phương lắm bảm một câu, hiển nhiên hứng thú với Lưu Tiểu Viễn đã giảm đi hơn một nửa.
"Cậu có được con bạch miêu này ở đâu?" Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn, tiếp tục hỏi về tình hình của Bạch Hổ.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Nói thật, con bạch miêu này là tôi gặp được khi chặt củi trên núi năm đó, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó, sau đó bắt con bạch miêu này về nuôi."
Dù sao nói dối cũng không phạm tội, Lưu Tiểu Viễn tùy tiện nói dối.
"Ò thì ra là vậy." Vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn gật đầu.
Lưu Tiểu Viễn cũng không nói gì, tôi cứ im lặng đấy, xem ông định nói gì.
VỊ tu sĩ Đại thừa hậu kỳ nhìn Lưu Tiểu Viễn, tiếp tục nói: "Vị đạo hữu này, chẳng lẽ cậu thực sự không định gia nhập phái Côn Luân của chúng tôi sao? Hay là cậu cân nhắc lại đi?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng chuyện này tôi không cần cân nhắc đâu."
Nghe được câu trả lời của Lưu Tiểu Viễn, vị tu sĩ Đại thừa hậu kỳ không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, sau đó, Lưu Tiểu Viễn trở về địa điểm thi đấu.
Trở về địa điểm thi đấu, Dương Tâm Nhi lập tức hỏi đối phương tìm Lưu Tiểu Viễn có chuyện gì.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không có gì, các em cứ yên tâm.”
Miệng thì nói là không sao, nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn rất lo lắng cho tình hình của mình, người của phái Côn Luân nhìn thế nào cũng không có ý tốt, biết đâu sẽ đánh chủ ý vào Bạch Hổ.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ, nếu đối phương thực sự đánh chủ ý vào Bạch Hỏ, vậy thì mình chỉ có thể dựa vào hệ thống vô địch thần cáp để đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận