Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 708: Thị Huyết cổ độc

Chương 708: Thị Huyết cổ độcChương 708: Thị Huyết cổ độc
Chương 703: Thị Huyết cổ
độc
Chuyện bát thường ắt có yêu quái, lúc này trưởng thôn lại xin lỗi mình, còn cười tươi như hoa, chắc chắn không có ý tốt. Lưu Tiểu Viễn vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ.
"Trưởng thôn, tôi thấy không cần xin lỗi đâu, ông chỉ cần nói cho tôi biết, nửa đêm ông tìm vợ chồng chúng tôi có chuyện gì?" Lưu Tiểu Viễn cười tươi như hoa hỏi.
Trưởng thôn nói: "Chuyện là thế này, hai người không phải là người ngoài đến sao, tôi có chút chuyện muốn hỏi hai người, trước đây tôi cũng từng ở bên ngoài, chỉ là sau này..."
Trưởng thôn vừa nói vừa lén thả ra một con côn trùng giống như một con bướm nhỏ, con bướm này không phải là bướm bình thường, trên cánh có đủ màu sắc, nhìn là biết ngay là vật kịch độc.
Con bướm này tên là bướm bảy màu, vì trên cánh của bướm vừa vặn có bảy màu, bướm bảy màu này chính là phương tiện để hạ độc, chỉ cần bướm bảy màu đậu trên người một chút, trên cánh của nó sẽ rơi ra một ít bột, bột này sẽ lập tức xâm nhập vào cơ thể người, sinh ra cổ độc, đến lúc đó sẽ sống không bằng chết.
Thông thường rất nhiều người sau khi nhìn thấy bướm bảy màu, sẽ bị vẻ ngoài xinh đẹp của nó thu hút, căn bản không có chút phòng bị nào, cho nên rất dễ trúng cổ độc của bướm bảy màu.
Lần này, trưởng thôn cũng muốn dùng cách này để khiến Lưu Tiểu Viễn lật thuyền trong mương.
Ở bản làng vùng núi như Miêu trại, buổi tối có một con bướm bay lượn, căn bản sẽ không khiến người ta nghỉ ngờ, cảm thấy đây là chuyện bình thường nhất. Cho nên trưởng thôn mới chọn cách này để đối phó với Lưu Tiểu Viễn.
Bướm bảy màu bay về phía Lưu Tiểu Viễn, lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Tiểu Viễn, vốn dĩ một con bướm bay tới, Lưu Tiểu Viễn không để ý lắm, đúng như trưởng thôn dự đoán, ở sâu trong núi, có vài con bướm là chuyện bình thường nhát.
Tuy nhiên, khi Lưu Tiểu Viễn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười trên khuôn mặt của trưởng thôn, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảnh giác.
Bướm bảy màu bay về phía Lưu Tiểu Viễn, ngay khi sắp đậu trên đầu Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn lùi lại một bước, bướm bảy màu thấy vậy, lại bay tới.
Thấy cảnh này, Lưu Tiểu Viễn biết đây không phải là một con bướm bình thường, biết đâu lại là do trưởng thôn làm.
Lưu Tiểu Viễn không nói nhảm nữa, xông đến trước mặt trưởng thôn, bóp chặt cổ họng trưởng thôn, nói: "Ông muốn chết."
Trưởng thôn vội vàng cầu xin: "Tiểu huynh đệ tha mạng, tiểu huynh đệ tha mạng... "
Ngay khi trưởng thôn cầu xin, Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy tay mình đau nhói, trưởng thôn cười lớn nói: "Mau buông tay, nếu không thì cậu chết chắc." Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, nhìn cánh tay mình, chỉ thấy trên cánh tay xuất hiện một chấm đỏ, dường như có thứ gì đó đang chui vào trong.
Chết tiệt Đây là chuyện gì? Không phải là trúng cổ độc rồi chứ?
Thấy cảnh này, Lưu Tiểu Viễn lập tức muốn nặn thứ chui vào cánh tay ra nhưng càng nặn thì thứ đó càng muốn chui vào sâu hơn.
"Vô dụng thôi, đây là Thị Huyết cổ độc của tôi, chỉ cần chui vào cơ thể cậu thì phải hút hết máu của cậu mới thôi. Ha ha..." Trưởng thôn cười lớn.
"Ông có tin là tôi giết ông ngay bây giờ không?" Lưu Tiểu Viễn đá một cước làm trưởng thôn ngã lăn ra đất, uy hiếp. Trưởng thôn ôm bụng từ từ đứng dậy, cười lớn nói: "Nhóc con, cậu giết tôi thì không còn ai có thể giải được Thị Huyết cổ độc trên người cậu, đến lúc đó cậu chỉ có thể từ từ chờ chết thôi, ha ha..."
Chết tiệt, đã sớm nghe nói về sự kinh khủng của cổ độc, không ngờ mình cần thận như vậy mà vẫn trúng chiêu, quả thật là không thể phòng ngừa.
Lưu Tiểu Viễn bóp cổ trưởng thôn nói: "Mau lấy thuốc giải cổ độc ra đây cho tôi, nếu không thì tôi giết ông"
Trưởng thôn cười lạnh: "Nhóc con, cậu giết tôi đi, cậu giết tôi thì cậu cũng phải chôn cùng tôi, ha ha...”
Đối với lời đe dọa của Lưu Tiểu Viễn, trưởng thôn hoàn toàn có thể phót lờ, bởi vì ông ta biết trước khi giải được cổ độc, Lưu Tiểu Viễn chắc chắn không dám giết mình, trừ khi anh không muốn sống nữa.
Lúc này Tô Vũ cũng đi đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, quan tâm hỏi: "Lưu Tiểu Viễn, anh thế nào rồi? Cảm thấy thế nào rồi?"
Tô Vũ tuy rất lợi hại nhưng đối với thứ bí ân như cổ độc, Tô Vũ cũng không có cách nào.
Trưởng thôn tiếp tục nói: "Nhóc con, tốt nhất cậu nên nhanh chóng đưa ra quyết định, một khi chờ Thị Huyết cổ độc xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của cậu, đến lúc đó dù có thuốc giải, cậu cũng khó mà sống được, ha ha..."
"Ông muốn thế nào?" Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn trưởng thôn hỏi. Lưu Tiểu Viễn có thể cảm nhận rõ ràng Thị Huyết cổ độc đang theo mạch máu của mình từ từ chui vào trong, chui vào bụng.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ đủ mọi cách nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân của Thị Huyết cổ độc.
"Rất đơn giản, chỉ cần cậu đồng ý đưa con mèo đó cho tôi, sau đó tôi sẽ đưa cho cậu một viên thuốc giải, có thể ngăn cản bước chân của Thị Huyết cổ độc, còn khi nào đưa thuốc giải cổ độc cho cậu thì phải xem biểu hiện của cậu. Chậc chậc, cô vợ này của cậu không tệ, đẹp hơn bà vợ mặt vàng của tôi nhiều rồi, nhóc con, nếu cậu để tôi chơi với cô vợ của cậu vài ngày, có lẽ tôi sẽ cân nhắc đưa thuốc giải cho cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận