Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 530: Một cước giải quyết

Chương 530: Một cước giải quyếtChương 530: Một cước giải quyết
Chương 530: Một cước giải quyết
Khí Hóa kình của hai người va chạm, Khí Hóa kình của Lưu Tiểu Viễn như gió cuốn mây tan, phá hủy Khí Hóa kình của Mã Tường Sinh, sau đó trực tiếp đánh trúng bụng Mã Tường Sinh.
Lưu Tiểu Viễn vốn không có thù oán gì với Mã Tường Sinh, nhưng Mã Tường Sinh ra tay lại muốn mạng anh, loại người này đáng chết!
Mã Tường Sinh rên lên một tiếng, cả người lùi lại hai bước, sau đó ngã xuống đắt.
Lúc này, trên mặt Mã Tường Sinh ngoài vẻ kinh hoàng còn có vẻ khó tin. Những người có mặt một lần nữa ngây người, vị Mã sư phụ mà bọn họ coi như thần tiên lại bại dưới tay một tên nhà quê, hơn nữa tên nhà quê này còn không thèm dùng tay đánh Mã sư phụ.
Những người hóng hớt vừa rồi còn la hét chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, như thể bị người ta tát máy cái.
"Không thể nào, không thể nào?" Trương Thần Huy thấy sư phụ của mình ngã xuống đất, lắm bẩm nói.
"Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ?" Trương Thần Huy lập tức chạy đến bên Mã Tường Sinh định đỡ Mã Tường Sinh dậy.
Mã Tường Sinh như ngây người, vẻ mặt đờ đẫn.
Là một cao thủ Hóa Kình, Mã Tường Sinh đương nhiên biết thứ khí thể vừa đánh vào người mình là gì, đó chính là Khí Hóa kình.
Uy lực của Khí Hóa kình lớn như thế nào, Mã Tường Sinh cũng biết rất rõ, nếu không kịp thời cứu chữa, ngũ tạng lục phủ sẽ vỡ nát mà chét.
Cho dù có thể giữ được mạng sống thì sau này cũng chỉ là một phế nhân, đối với Mã Tường Sinh mà nói, điều này chẳng khác nào lấy mạng ông ta.
Lúc này, Mã Tường Sinh hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết sẽ rơi vào kết cục này, có đánh chét thì Mã Tường Sinh cũng không động thủ với Lưu Tiểu Viễn.
Ngay sau đó, Mã Tường Sinh lại nghĩ, lỡ như hiểu lầm thì sao? Nếu không phải là Khí Hóa kình, mà là khí thể khác thì sao? "Cậu... Cậu dùng khí thể gì đánh tôi?" Mã Tường Sinh nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi, ông ta thầm mong Lưu Tiểu Viễn nói với mình rằng đó không phải khí Hóa kình
Lưu Tiểu Viễn nói: "Khí Hóa kình."
Nghe được ba chữ này, tia hy vọng cuối cùng của Mã Tường Sinh cũng tan biến.
Những người hóng hớt mặc dù không biết khí Hóa kình là gì, nhưng thấy vẻ mặt Mã Tường Sinh như không còn gì luyến tiếc, thì biết rằng thứ kia chắc chắn là một thứ rất khủng khiếp.
"Cậu... Cậu thật tàn nhẫn!" Một lúc lâu sau, Mã Tường Sinh mới thốt ra được một câu, nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ mặt đầy oán độc.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Kẻ giết người lại không cho người khác giết ngược lại mình à? Vừa rồi chẳng phải ông vừa ra tay đã muốn giết tôi đó sao? Rốt cuộc thì ai mới là người tàn nhẫn?"
Mã Tường Sinh không nói nên lời, cúi đầu, sắc mặt tái mét.
Một lúc sau, Mã Tường Sinh như nhớ ra điều gì đó, nói với Trương Thần Huy bên cạnh: "Nhanh, nhanh đưa ta đến Tích Thiện Đường tìm bác sĩ Tiêu Thanh Phong."
Tích Thiện Đường, Tiêu Thanh Phong, những người có mặt đều biết, là một ông già có tính tình không tốt, nhưng y thuật thì tuyệt đối không phải bàn.
Mọi người thấy Mã Tường Sinh vẻ mặt lo lắng muốn Trương Thần Huy đưa mình đến tìm Tiêu Thanh Phong thì biết Mã Tường Sinh sợ rằng thực sự có nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Lúc này, những người hóng hớt càng thêm sợ hãi Lưu Tiểu Viễn, một cước, chỉ một cước, đã khiến Mã Tường Sinh có nguy hiểm đến tính mạng, điều này chứng tỏ một cước đó lợi hại đến mức nào.
"Ông có đến Tích Thiện Đường cũng vô dụng!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
"Cậu nói gì?" Mã Tường Sinh mở to mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
"Tôi nói ông có đến Tích Thiện Đường cũng vô dụng, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại, Tiêu Thanh Phong sẽ không khám bệnh cho ông." Lưu Tiểu Viễn khoanh tay nói.
Lúc này, những người hóng hớt lại một lần nữa kinh ngạc. "Những gì anh ta nói có phải là thật không? Anh ta nói bác sĩ Tiêu của Tích Thiện Đường cũng phải nghe theo ý của anh ta? Chắc không phải khoác lác đâu chứ?"
"Tôi thấy không giống, tên nhà quê này e là thân phận không đơn giản, có khi cũng chẳng phải là nông dân đâu."
"Tôi cũng thấy vậy, nếu nông dân mà có bản lĩnh như thế này thì tôi cũng muốn về quê làm nông dân."
Mã Tường Sinh mở to mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, vẻ mặt khó tin. Ông ta đang nghi ngờ lời nói của Lưu Tiểu Viễn là thật hay giả, bởi vì điều này liên quan đến mạng sống của ông ta.
"Đùng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu ông không tin thì có thể đến Tích Thiện Đường ngay bây giờ." Mã Tường Sinh không dám đem mạng sống của mình ra đánh cược, lỡ như tên nhóc trước mặt này nói thật, thì ông ta tiêu đời rồi.
Vì mạng sống của mình, sĩ diện là cái thá gì!
"Người anh em, xin anh, xin anh nói với bác sĩ Tiêu Thanh Phong một tiếng, để ông ấy cứu mạng tôi." Mã Tường Sinh đây Trương Thần Huy bên cạnh ra, bò đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, ôm chặt lấy đùi anh cầu xin.
Thấy Mã Tường Sinh như một con chó quỳ gối trước mặt Lưu Tiểu Viễn cầu xin, những người có mặt cũng không còn ngạc nhiên nữa, bởi vì tối nay Lưu Tiểu Viễn đã mang đến cho họ quá nhiều chấn động, nên bây giờ chuyện này cũng thành chuyện thường tình rồi. "Họ Mã kia, vừa rồi không phải ông muốn tôi quỳ xuống cầu xin ông sao? Sao thế? Quên rồi à?" ưu Tiểu Viễn nhìn Mã Tường Sinh đang quỳ gối trên mặt đất với vẻ mặt cầu xin.
Mã Tường Sinh lập tức giơ tay tát vào mặt mình, vừa tát vừa mắng: "Tôi đáng chết, tôi đáng chết, cái miệng thối tha này của tôi đáng chết! Người anh em, anh đại nhân đại lượng, xin anh tha cho tôi một mạng..."
Mã Tường Sinh biết rằng ở Thủ Đô này chỉ có Tiêu Thanh Phong mới có thể bảo vệ được mạng sống của mình, vì vậy để được sống, Mã Tường Sinh cũng liều mạng.
"Người anh em?" Lưu Tiểu Viễn lếc nhìn Mã Tường Sinh: "Ai là người anh em của ông?" Mã Tường Sinh lại tát hai cái vào mặt mình, nói: "Đại ca, tiền bối, tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh cao cao tại thượng, sao có thể là anh em với loại thấp hèn như tôi chứ? Đại ca, cầu xin anh, tha cho cái mạng chó của tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận