Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 605: Học tiếng chó sủa 2

Chương 605: Học tiếng chó sủa 2Chương 605: Học tiếng chó sủa 2
Chương 605: Học tiếng chó sủa 2
Nửa phút trôi qua, Lưu Tiểu Viễn nhìn Trương Vĩ Minh hỏi: "Thế nào? Trương tổng, ông đã suy nghĩ xong chưa?"
Trương Vĩ Minh lập tức nói: "Đại ca, đã suy nghĩ xong rồi, chỉ cần các anh chịu ký hợp đồng, thì bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
"Gâu gâu..." Nói xong, Trương Vĩ Minh hắng giọng, lại học theo tiếng chó sủa hai tiếng.
Lưu Tiểu Viễn và Vương Siêu nhìn nhau, vỗ tay, Lưu Tiểu Viễn nói: "Được lắm được lắm, lần này Trương tổng học không tệ, tiến bộ rất lớn."
Cuối cùng, Vương Siêu đã ký tên lừng lẫy của mình lên hợp đồng, Trương Vĩ Minh cầm lấy hợp đồng, vội vàng cảm ơn, sau đó lảo đảo bước ra khỏi khách sạn.
"Tiểu Viễn, thật sự quá hả hê, cảm ơn cậu nhé người anh eml" Vương Siêu cảm kích nói.
Không những giành được đơn hàng này, mà còn trút được cơn tức máy ngày nay tích tụ trong lòng, quả là sảng khoái!
"Anh em với nhau thì cảm ơn gì chứ." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
"Đúng rồi, cứ thế này mà tha cho gã khốn Trương Vĩ Minh thì có phải quá hời cho ông ta rồi không?" Vương Siêu hỏi.
Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tất nhiên là không thể cứ thế này mà tha cho ông ta rồi, tớ đã nói sẽ khiến ông ta phải hối hận. Thế nên, ông ta cứ chờ mà bóc lịch đi."
Loại người như Trương Vĩ Minh chắc chắn không sạch sẽ gì, đến lúc đó chỉ cần điều tra là trăm phần trăm sẽ tìm ra bằng chứng phạm tội của ông ta.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lập tức gọi điện cho Lâm Tân, kể lại chuyện của Trương Vĩ Minh, Lâm Tân là chủ tịch, mặc dù biết cấp dưới sẽ không sạch sẽ trong phương diện này nhưng chỉ cần ông ta không biết là được.
Bây giờ Lưu Tiểu Viễn đã nói, Lâm Tân cũng nhân cơ hội này, giết gà dọa khỉ, dẹp bỏ tệ nạn này, chỉnh đốn lại những luồng gió xấu trong tập đoàn từ trên xuống dưới.
Lâm Tân lập tức ra lệnh điều tra kỹ lưỡng Trương Vĩ Minh, cuộc điều tra này đã nhanh chóng tìm ra bằng chứng phạm tội của Trương Vĩ Minh, Trương Vĩ Minh ngay lập tức bị cơ quan công an địa phương bắt giữ, thứ chờ đợi ông ta chắc chắn sẽ là mấy năm ngài tù.
Sau khi Vương Siêu ký hợp đồng xong, anh ta vội vã trở về, muốn báo tin vui này cho gia đình mình, trước khi đi Vương Siêu còn dặn Lưu Tiểu Viễn, sau khi làm xong việc ở Trấn Giang thì đến nhà anh ta chơi.
Nhà Vương Siêu cách Trấn Giang không xa lắm, đi xe thì hơn một trăm km, khá gần.
Giải quyết xong chuyện của Vương Siêu, tiếp theo là đến lúc làm việc của mình.
Mục đích đến Trấn Giang lần này là tìm kho báu nhà họ Tả, mặc dù Lưu Tiểu Viễn không máy để tâm đến chuyện này nhưng đã đến đây rồi thì chắc chắn phải đi tìm, xem trong kho báu nhà họ Tả có tài liệu nào về Tu Chân không.
Lưu Tiểu Viễn gọi điện cho Tả Tân Thiên, nói với anh ta ngày mai có thê đi tìm kho báu nhà họ Tả.
Máy ngày chờ đợi này, Tả Tân Thiên đợi đến nỗi hoa cũng héo cả rồi, bây giờ cuối cùng cũng nhận được hồi âm của Lưu Tiểu Viễn, Tả Tân Thiên đương nhiên rất vui, anh ta đã nóng lòng muốn có được kho báu nhà họ Tả.
Sáng sớm hôm sau, Tả Tân Thiên đã dậy từ rất sớm, đứng trước cửa phòng Lưu Tiểu Viễn, anh ta không dám gõ cửa phòng Lưu Tiểu Viễn, sợ chọc giận Lưu Tiểu Viễn, bị mắng thì không sao, chứ mà bị đánh thì không đáng.
Lưu Tiểu Viễn mở cửa phòng, thấy Tả Tân Thiên cười híp mắt đứng trước cửa, anh giật mình, khó chịu hỏi: "Anh đứng đây từ sáng sớm làm gì? Cố ý dọa người à?"
Tả Tân Thiên ám ức trong lòng, tôi muốn gõ cửa mà, nhưng lại sợ chọc anh không vui, bây giờ đứng trước cửa đợi anh, anh lại bảo tôi có ý dọa người, đúng là không sống sao cho vừa lòng anh được!
Ăn sáng xong, Lưu Tiểu Viễn lái xe Mercedes đến địa chỉ cũ của nhà họ Tả.
Địa chỉ nhà họ Tả ở ngoại ô huyện Trấn Giang, đi một mạch, phong cảnh rất đẹp, hai bên đường có những tòa nhà tinh xảo nằm san sát nhau. "Còn bao lâu nữa?" Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Tả Tân Thiên ngồi ở ghế phụ.
Từ khi ra khỏi thị trấn đã đi gần nửa tiếng rồi nhưng vẫn chưa đến nơi, khiến Lưu Tiểu Viễn không khỏi hỏi.
Tả Tân Thiên nói: "Theo thông tin định vị thì còn khoảng mười dặm nữa."
Mười dặm đối với xe thì chỉ mất vài phút.
"Rẽ trái!" Đến một ngã ba, Tả Tân Thiên nói.
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy nhìn sang bên trái, hỏi: "Anh chắc là rẽ trái chứ không phải đi thẳng?" Bởi vì con đường rẽ trái kia lại là đường đất và chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua.
"Là rẽ trái, không sail" Tả Tân Thiên khẳng định nói.
"Tôi tin anh lần này!" Lưu Tiểu Viễn rẽ trái vào đường đất, sau khi vào đường đất, tốc độ xe chậm lại rõ rệt, vì đường đất gồ ghề nên anh cũng không dám đi quá nhanh, nếu không sẽ xóc nảy quá.
Đi được khoảng ba dặm, Tả Tân Thiên nói đã đến nơi, Lưu Tiểu Viễn dừng xe, xuống xe, xung quanh không một bóng người, hoàn toàn trái ngược với Trấn Giang náo nhiệt trước đó.
Sao ở đây lại không có một ai? Hơn nữa, những ruộng rau xung quanh cũng đều hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.
"Anh chắc chắn địa chỉ là ở đây chứ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tả Tân Thiên hỏi. Tả Tân Thiên nói: "Đây chính là nhà cũ của nhà họ Tả năm xưa."
"Vậy sao xung quanh đây lại không có một ai, còn những ruộng rau này sao cũng đều hoang vu thế này." Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Tả Tân Thiên trả lời: "Chuyện này chúng tôi đã tìm hiểu rồi, năm xưa cả nhà họ Tả bị diệt môn, khiến những cư dân xung quanh sợ hãi phải di dời đi, ngay cả những ruộng rau ở đây cũng không dám đến trồng nữa. Sau này đến thời giải phóng, phá bỏ hủ tục, đánh đỗ mọi loại yêu ma quỷ quái, lại có người lần lượt chuyển đến đây ở, những ruộng rau cũng được trồng lại. Hai mươi năm trở lại đây, mức sống của mọi người được cải thiện, lại bắt đầu mê tín vào ma quỷ, những cư dân vốn sống ở đây lại lần lượt chuyên đi hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận