Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 274: Thẹn quá hóa giận

Chương 274: Thẹn quá hóa giậnChương 274: Thẹn quá hóa giận
Chương 274: Thẹn quá hóa giận
Đến phòng họp, Lưu Tiểu Viễn định bước vào, nhưng bị Châu Phàn chặn lại, hỏi: "Anh chỉ là bạn trai của Tư Dao, chứ không phải người của công ty Tư Dao, cho nên anh không có quyền vào đây."
Lưu Tiểu Viễn cười nhìn Châu Phàn, nói: "Anh có muốn tôi đăng những lời anh nói tối qua lên mạng cho mọi người cùng thưởng thức không?”
Châu Phàn nghe vậy, tức đến mặt mày tái mét, nhưng lại không có cách nào với Lưu Tiểu Viễn.
"Hừ!" Châu Phàn đành trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, để Lưu Tiểu Viễn đi vào. Ngồi xuống, hai bên bắt đầu nói chuyện làm ăn, Giả Đào quả nhiên là người làm kinh doanh, quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay anh ta, Lục Iư Dao vì chưa từng bàn chuyện làm ăn, đương nhiên không thể so sánh với Giả Đào, một tay già dặn trong thương trường.
"Quản lý Giả, đừng nói nhiều nữa, ký hợp đồng luôn đi." Châu Phàn muốn lấy lòng Lục Tư Dao, nên lên tiếng nói.
Giả Đào nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Châu Phàn, ông chủ của anh ta phái con trai mình đến đây là để phá đám sao?
"Giá cả vẫn chưa thỏa thuận xong, không thể ký hợp đồng được!" Giả Đào nói.
Châu Phàn thấy Giả Đào còn mặc cả với mình, lập tức nồi giận, là con trai của ông chủ nhà máy may Hồng Thạc, mà lại không chỉ huy được một quản lý kinh doanh, như vậy không phải là khiến mình mát mặt trước mặt Lục Tư Dao sao?
"Quản lý Giả, chẳng lẽ lời tôi nói không có tác dụng sao?” Châu Phàn tức giận hỏi.
Giả Đào nghe vậy, vội vàng nói không dám, Châu Phàn nói: "Đã không dám thì mau lấy hợp đồng ra ký đi"
Giả Đào vẻ mặt khó xử nói: "Nhưng ông chủ đã dặn, giá cả không đạt được mức lý tưởng của ông ấy thì không được ký hợp đồng."
Châu Phàn nghe Giả Đào lấy bố mình ra để đè mình, lập tức tiết liễu khí, sau đó đứng lên nói: "Đợi một chút, tôi gọi điện cho bồ tôi!" "Không cần!" Lục Tư Dao nhìn Châu Phàn, sau đó nói với Giả Đào: "Quản lý Giả, chúng ta tiếp tục bàn giá cả đi!"
Châu Phàn nghe vậy, cũng nổi giận, vì vừa nãy Giả Đào lấy bố anh ta ra để đè anh ta, nên đã tức giận lắm rồi. Bây giờ Lục Tư Dao lại coi lòng tốt của anh ta như lòng lang dạ sói, Châu Phàn tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, đập mạnh vào bàn, nói: "Không cần bàn nữa!"
Giả Đào nhìn Châu Phàn, không hiểu anh chàng công tử này lại nồi điên cái gì.
"Quản lý Giả, chúng ta về thôi!" Châu Phàn nhìn Lục Tư Dao, đứng dậy định đi.
"Nhưng mà..." Giả Đào vừa nói được hai chữ, Châu Phàn lập tức cắt ngang, nói: "Không có nhưng mà gì hết, hôm nay chuyện này tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu, tôi sẽ nói với bố tôi."
Châu Phàn đã nói đến mức này, Giả Đào còn có thể nói gì nữa, đành phải đứng lên.
"Tư Dao, đây là danh thiếp của tôi, cô cân nhắc xong thì nhớ gọi điện cho tôi, chúng ta có thể bàn riêng chuyện làm ăn!" Châu Phàn nói, đưa danh thiếp đến trước mặt Lục Tư Dao.
Châu Phàn tính toán rất hay, muốn dùng chuyện làm ăn lần này để uy hiếp Lục Tư Dao.
"Ilư Dao, chuyện làm ăn, tôi hy vọng cô đừng hành động theo cảm tính." Thấy Lục Tư Dao không nhận danh thiếp của mình, Châu Phàn lại nói. Lưu Tiểu Viễn đưa tay giật lấy danh thiếp trên tay Châu Phàn, Châu Phàn thấy vậy, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn cười hì hì nói: "Loại danh thiếp không có giá trị này có tác dụng gì!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn xé nát danh thiếp trước mặt Châu Phàn, rồi vứt những mảnh danh thiếp đã xé nát lên bàn.
Thấy cảnh này, mặt Châu Phàn tức đến tái xanh, vì hành động vừa nãy của Lưu Tiểu Viễn, chẳng khác nào tát một cái vào mặt anh ta, nhịn được thì nhịn, không nhịn được thì không nhịn được!
"Anh muốn chết!" Châu Phàn nắm chặt nắm đám, nghiến răng nghiến lợi, nói xong liền giơ nắm đám lên, chuẩn bị đắm Lưu Tiểu Viễn. Giả Đào tháy thế, vội vàng tóm lấy Châu Phàn, khuyên nhủ: "Bình tĩnh, bình tính!" Châu Phàn xua tay nói: "Giả Đào, anh tránh ra!" Châu Phàn dùng sức lắc tay hắn, trả lại. Sau khi thật sự hát được tay Giả Đào ra xa, Châu Phàn giơ nắm đấm đánh vào đầu Lưu Hiểu Viễn.
Giả Đào muốn kéo Châu Phàn lại, nhưng đã không kịp nữa, chỉ có thế trơ mắt nhìn nắm đấm của Châu Phàn giáng xuống đầu Lưu Tiểu Viễn.
Đối mặt với loại công tử bột như Châu Phàn, Lưu Tiểu Viễn căn bản không để vào mắt, Lục Tư Dao ở bên cạnh cũng biết võ công của Lưu Tiểu Viễn, nên không lo lắng gì cả.
Khi thấy nắm đắm của Châu Phàn sắp giáng xuống đầu Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn ra tay như chớp, khi nắm đám của Châu Phàn khi nó còn cách đầu khoảng ba xăng-ti-mét, Lưu Tiểu Viễn đã nắm chặt lấy cổ tay của Châu Phàn.
Quá nhanh, Lưu Tiểu Viễn ra tay quá nhanh, Giả Đào ở bên cạnh thậm chí không nhìn rõ Lưu Tiểu Viễn ra tay thế nào.
Giả Đào vốn tưởng rằng cú đâm này của Châu Phàn chắc chắn sẽ khiến đầu Lưu Tiểu Viễn bị thương, đến lúc đó bố của Châu Phàn chắc chắn sẽ trách phạt mình, Giả Đào còn đang lo lắng về chuyện này, không ngờ một cảnh tượng kỳ diệu lại xuất hiện.
Châu Phàn thấy tay phải của mình bị nắm chặt, dùng sức muốn tiếp tục đấm xuống, nhưng dù anh ta có dùng sức thế nào cũng vô ích.
"Châu thiếu gia, anh không ăn cơm à?" Lưu Tiểu Viễn nắm lấy cổ tay Châu Phàn, cười hì hì hỏi.
Nhìn vẻ mặt cười hì hì của Lưu Tiểu Viễn, Châu Phàn càng tức giận, hét lớn một tiếng "Chết đi", tay trái vung lên đấm vào mặt Lưu Tiểu Viễn.
Cú đấm này, Châu Phàn đã dùng hết sức, tốc độ nhanh, lực mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận