Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 600: Bị lừa 1

Chương 600: Bị lừa 1Chương 600: Bị lừa 1
Chương 600: Bị lừa 1
Người dắt khỉ thấy con khỉ nhỏ không nghe lời, lại định dùng roi đánh, đúng lúc này, Tô Tuyết đột nhiên ra tay, trực tiếp giật lấy roi trong tay người dắt khỉ, sau đó đá bay người dắt khỉ ra ngoài.
Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, mãi đến khi người dắt khỉ bị đá bay ra ngoài, hiện trường mới trở nên hỗn loạn, có người trực tiếp hét lớn đánh người rồi đánh người rồi.
Lưu Tiểu Viễn cũng không ngờ Tô Tuyết sẽ ra tay, một tay kéo Tô Tuyết một tay kéo Tô Vân, nói: "Mau đi"
Bây giờ mà không đi, lát nữa cảnh sát đến, muốn đi cũng không đi được. Tô Tuyết và Tô Vân cứ như vậy bị Lưu Tiểu Viễn kéo chạy một đoạn đường dài, ngay cả ô che nắng cũng không cần nữa.
"Tại sao phải chạy trốn?" Lưu Tiểu Viễn thấy an toàn rồi, liền dừng chạy, Tô Tuyết khó hiểu hỏi. Theo Tô Tuyết thấy, người dắt khỉ đánh khỉ là không đúng.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi nói này chị gái, cô đánh người rồi, còn hỏi tại sao phải chạy trốn, nếu cảnh sát đến, chúng ta phải làm sao?"
Tô Tuyết lạnh lùng nói: "Cảnh sát đến, tôi vẫn đánh!"
Thật là một người phụ nữ thô lỗ, võ công cao đến máy cũng sợ dao phay, cho dù thân thủ của cô có tốt đến đâu, gặp phải đạn của cảnh sát, cô cũng phải bỏ mạng ở đó. "Tôi phải nói rõ ràng chuyện này với cô." Lưu Tiểu Viễn kéo tay Tô Tuyết và Tô Vân, đi đến dưới một gốc cây lớn.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn đã nói rõ ràng với Tô Tuyết về việc cảnh sát là gì, tuyệt đối không được động thủ với cảnh sát, cuối cùng nói: "Tô Tuyết, sau này gặp cảnh sát, tuyệt đối không được động thủ, nếu thực sự bát đắc dĩ, cũng không được ra tay làm người ta bị thương, biết chưa?"
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, Tô Tuyết gật đầu nói biết rồi.
"Nhưng tại sao người đó đánh khỉ, cảnh sát lại không quản?” Tô Tuyết hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cũng không biết trả lời Tô Tuyết câu hỏi này như thế nào, chỉ đành nói: "Chuyện này tôi nhát thời không giải thích rõ với cô được, tóm lại là người dắt khỉ đánh khỉ của mình thì cảnh sát thường không quản. Sau này, cô gặp phải chuyện như vậy, có gắng đừng động thủ đánh người."
"Tại sao? Tôi đánh anh ta thì cảnh sát phải quản, tại sao anh ta đánh khỉ thì cảnh sát lại không quản?" Tô Tuyết tức giận hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc rồi nói: "Nói với cô như thế này nhé, giống như chúng ta giết gà giết vịt vậy, chuyện này rất bình thường không sao nhưng nếu cô giết người thì không được. Tôi giải thích như vậy, cô có hiểu không?"
Tô Tuyết nghĩ một lúc rồi nói: "Gần hiểu rồi."
"Đã gần hiểu rồi thì chúng ta về thôi, trời nắng to thế này, đi cũng không thấy thú vị nữa." Lưu Tiểu Viễn nhìn lên bầu trời nắng như đổ lửa, định kéo Tô Tuyết về.
Nhưng Tô Vân lại không chịu, cô bé còn muốn chơi thêm một lúc nữa, không chịu về.
Không còn cách nào khác, Lưu Tiểu Viễn đành phải dẫn theo hai chị em Tô Tuyết tiếp tục đi dạo phó.
Đi dạo phố vào mùa hè quả thực là một cực hình, mồ hôi trên trán Lưu Tiểu Viễn chảy ròng ròng, còn hai chị em Tô Tuyết thì cứ như không có chuyện gì, trên trán không hề có giọt mồ hôi nào chảy ra, thật là kỳ lạ.
Đi dạo cả buổi sáng, Tô Vân là đứa háu ăn đầu tiên kêu đói bụng, Lưu Tiểu Viễn liền dẫn hai chị em vào một quán cơm. Vừa bước vào quán cơm, được thổi luồng gió lạnh của điều hòa, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy đây chính là thiên đường! Ủa? Sao quán cơm này lại ế âm thế này? Lưu Tiểu Viễn phát hiện quán cơm này chẳng có mấy người ăn, công việc làm ăn có vẻ không được tốt.
Lúc này đang là giờ cơm, lẽ ra phải rất đông khách mới đúng, é âm như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, đó là món ăn của quán cơm này không ngon.
"Đi thôi!" Lưu Tiểu Viễn kéo Tô Tuyết và Tô Vân định đi ra ngoài.
Lúc này, nhân viên trong quán lập tức chặn đường Lưu Tiểu Viễn, cười nói: "Ba vị, sao lại đi rồi, yên tâm, món ăn của quán chúng tôi đảm bảo hương vị chính tông, không ngon không láy tiền." Ủa? Dám nói như vậy, vậy thì tôi phải nếm thử xem sao.
Hơn nữa trời nắng to như vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng lười đi tìm quán cơm khác, cứ ăn ở đây đi, dù sao cũng chỉ là một bữa.
Ngồi xuống, Lưu Tiểu Viễn để hai chị em Tô Tuyết gọi món trước, sau đó Lưu Tiểu Viễn cầm thực đơn xem một lượt, chỉ vào một món cá đặc sắc trên đó, hỏi: "Đây là món chiêu bài của các anh à?”
"Đúng vậy, đây là món chiêu bài của quán chúng tôi, rất ngon, cá này đều là cá tự nhiên." Nhân viên trong quán lập tức nói.
Lưu Tiểu Viễn nhìn hình ảnh trên thực đơn, món ăn này trông thực sự không tệ, ngon miệng, thêm vào đó giá chỉ có 88, có thể thử xem sao. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn đã gọi món này.
Nhân viên trong quán lập tức hỏi Lưu Tiểu Viễn muốn bao nhiêu? Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc, rồi nói khoảng một cân là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận