Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 861: Khí phách

Chương 861: Khí pháchChương 861: Khí phách
Chương 861: Khí phách
Người điều tra thấy Lưu Tiểu Viễn kiêu ngạo như vậy, lập tức nỗi giận, đồ Lưu Tiểu Viễn này, anh đây là quá kiêu ngạo rồi, vô pháp vô thiên phải không.
Người điều tra đập bút xuống bàn, đứng dậy, nói: " Lưu Tiểu Viễn, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án giết người này, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
Lưu Tiểu Viễn quay đầu trừng mắt nhìn tên này, ánh mắt lạnh lẽo bắn ra khiến tên này giật mình lùi lại một bước, một chân vướng vào ghế sofa, ngã ngửa ra sau.
Lưu Tiểu Viễn mặc dù hiện tại chỉ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỷ nhưng muốn rời khỏi đây, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Hiệp khách dùng võ để phạm tội, cũng giống như việc hai tu sĩ giết hại Đàm Kiến Nghiệp kia, bọn họ căn bản không hành động lén lút, trực tiếp ra tay, nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn phải phá hủy camera giám sát, sau đó lén lút lẻn vào...
Hai tu sĩ kia kiêu ngạo như vậy, là vì bọn họ có vốn liếng để kiêu ngạo, dù bị phát hiện thì sao chứ? Bọn họ có thể bay trên không, giết người không cần động tay.
Đây chính là chỗ dựa của bọn họ, bởi vì sau khi trở thành Tu Chân giả, người bình thường trong mắt bọn họ chẳng khác nào kiến, có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Người điều tra từ dưới đất đứng lên, vẫn còn sợ hãi, bởi vì ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn vừa nãy thực sự quá đáng sợ, anh ta chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Trước đây, anh ta không tin trên đời này có ánh mắt có thể giết người nhưng bây giờ thì anh ta tin rồi, nếu anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chàng trai trẻ trước mặt này thêm một chút nữa, anh ta chắc chắn sẽ bị dọa chét.
Lưu Tiểu Viễn ung dung rời đi, người điều tra không dám lên tiếng.
"Mộ Dung, chúng ta đi!", thấy Mộ Dung Vũ Yến vẫn còn bị người khác điều tra, Lưu Tiểu Viễn kéo tay Mộ Dung Vũ Yến định rời đi.
Bên kia thấy Lưu Tiểu Viễn ngang ngược như vậy, lập tức chất vấn Lưu Tiểu Viễn muốn làm gì?
Lưu Tiểu Viễn lập tức trừng mắt nhìn đối phương, khiến tên này sợ hãi không dám nói gì nữa, là tu sĩ Luyện Khí hậu kỷ, một khi thấy uy áp của anh được giải phóng, người bình thường căn bản không thể chịu ni.
Lưu Tiểu Viễn kéo tay Mộ Dung Vũ Yến đến bên cạnh hai mẹ con Đàm Linh San, an ủi họ vài câu.
Gặp phải chuyện như vậy, cũng không tiện nói nhiều lời an ủi, vì nói gì cũng vô ích, thời gian là liều thuốc an ủi tốt nhát.
Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến ở lại một lúc rồi định rời đi. Lúc này, người đứng đầu cuộc điều tra đã đến, trực tiếp sau đó ra lệnh cho cấp dưới đưa Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến lên xe.
Đây là nhà của Đàm Linh San, Lưu Tiểu Viễn không muốn động thủ nên để mặc bọn họ đưa mình và Mộ Dung Vũ Yến lên xe.
Nói thật, lúc này trong lòng Lưu Tiểu Viễn rất tức giận, đồ khốn kiếp, anh bảo tôi phối hợp điều tra với anh thì được nhưng không thể vô cớ coi tôi là nghi phạm.
Bây giờ, anh còn trực tiếp đưa tôi lên xe, anh nghĩ anh làm cái trò gì vậy? Ai cho anh cái quyền đó.
Xe đến tòa nhà điều tra, vừa mới dừng xong, Lưu Tiểu Viễn đã trực tiếp mở khóa còng tay trên tay anh, sau đó lấy ra Phi Vân Kiếm, trực tiếp một kiếm chém thủng nóc xe.
Những người trong xe ngây người ra, anh đang ảo thuật à?
Sau khi chém thủng nóc xe, Lưu Tiểu Viễn kéo Mộ Dung Vũ Yến bay ra khỏi xe, sau đó thi triển thần thông cởi bỏ còng tay trên tay Mộ Dung Vũ Yến.
Mộ Dung Vũ Yến tuy đã thấy Lưu Tiểu Viễn bay nhưng đây là lần đầu tiên bị Lưu Tiểu Viễn kéo bay cùng, cảm giác đó, thật không thể dùng lời nào để diễn tả, thật sảng khoái.
Lúc này, những người điều tra biết Lưu Tiểu Viễn không phải người bình thường, nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt khác, trở nên sợ hãi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn nhóm người này, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi căn bản không quen biết hai người đó, nếu các người còn đến làm phiền tôi nữa, chiếc xe này sẽ là kết cục của các người."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn kéo Mộ Dung Vũ Yến đi ra ngoài.
Mộ Dung Vũ Yến hoàn toàn bị sự khí phách của Lưu Tiểu Viễn mê hoặc, đàn ông phải khí phách như vậy, cô thầm nghĩ như vậy mới có thể bảo vệ mình, cô mới có thể làm một người phụ nữ nhỏ bé, nũng nịu trước một người đàn ông như vậy.
Mộ Dung Vũ Yến suốt dọc đường đều nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt lấp lánh, mắt không nhìn đường, trông như thể muốn nói, Lưu Tiểu Viễn, cô muốn sinh con cho anh.
Còn những người bên điều tra thấy Lưu Tiểu Viễn khí phách như vậy cũng không còn tức giận gì nữa, mọi người đều bị dọa cho choáng váng.
"Đại ca, cứ để tên nhóc đó đi như vậy sao?", sau khi Lưu Tiểu Viễn đi xa, một tên mới hỏi.
Đại ca trừng mắt nhìn tên này, bực mình nói: "Mày có bản lĩnh thì đi bắt nó về đi?"
Tên vừa nói chuyện kia lắc đầu như trống bỏi, nói: "Đại ca, em không có gan, em không dám."
"Không dám thì đừng nói nhảm, tên này không phải người bình thường, chuyện hôm nay các người phải giữ kín cho tôi, nghe chưa?", đại ca liếc nhìn đám đàn em của mình.
"Nghe rồi" Những người bên dưới vội vàng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận