Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 506: Ông cũng xứng để tôi nể mặt à? 1

Chương 506: Ông cũng xứng để tôi nể mặt à? 1Chương 506: Ông cũng xứng để tôi nể mặt à? 1
Chương 506: Ông cũng xứng để tôi nễ mặt à? 1
Đợi đến khi Diệp Thành Tân và Diệp Tử Phàm hát xong bài "Chinh phục", Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt hai người, tặng cho mỗi người một cước, đá hai người ngã lăn ra đất.
"Hai người nghe cho rõ đây, bất kể người giúp đỡ nhà họ Diệp của các người là ai, có lợi hại đến đâu, trong mắt Lưu Tiểu Viễn tôi, cũng chỉ là đồ bỏ!" Lưu Tiểu Viễn chỉ vào hai người nói.
"Khi nào người giúp đỡ nhà họ Diệp của các người trở về thì làm phiền báo cho tôi một tiếng, tôi đang ở khách sạn xx, lúc nào cũng hoan nghênh đón tiếp!" Lưu Tiểu Viễn buông lại câu nói này, sau đó rời khỏi nhà họ Diệp.
Sau khi Lưu Tiểu Viễn đi, Diệp Thành Tân và Diệp Tử Phàm mới bò dậy từ trên đất, nhìn về hướng Lưu Tiểu Viễn rời đi, trong mắt hai người đều đây lửa giận, vẻ mặt muốn giết người.
"Chờ ông tôi về, nhát định tôi sẽ giãm nát anh dưới chân, bắt anh phải liếm giày cho tôi" Diệp Tử Phàm gào lên tức giận.
Diệp Thành Tân vẫn không nói gì, một lúc sau mới nói: "Phải gọi điện cho chú út, bảo chú ấy về sớm một chút!"
Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Lưu Tiểu Viễn đang chuẩn bị về khách sạn, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Huyền, nói rằng cô và mẹ mình muốn chuyển khỏi nhà họ Đường. Vừa nãy còn bình thường, sao tự nhiên lại muốn chuyển khỏi nhà họ Đường chứ? Chắc chắn có nguyên nhân.
Lưu Tiểu Viễn vội vã đến nhà họ Đường, vừa bước vào nhà họ Đường, Lưu Tiểu Viễn đã nghe thấy tiếng mắng của Triệu Lan Hương. Tiếng mắng chửi ủa Triệu Lan Hương rất khó nghe, bà ta mắng mẹ Đường Huyền là loại đàn bà không biết xấu hồ, là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, lại còn mắng Đường Huyền là đồ con hoang.
Đường Huyền không phải loại người để người khác bắt nạt, lập tức cãi nhau với Triệu Lan Hương.
"Đường Huyền, cô dám mắng mẹ tôi Tôi đánh chết cô!" Đường Di Đình nói xong, liền tát Đường Huyền một cái.
Hôm qua sau khi Đường Trung Tín trở về từ tiệm trà, đã kể chuyện của Diệp Thành Tân cho Triệu Lan Hương, Triệu Lan Hương nghe được tin này, lập tức mừng rỡ như điên, hôm nay liền dẫn con gái và con trai đến gây chuyện với hai mẹ con Đường Huyền.
"Chát!" Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cái tát của Đường Di Đình đánh vào mặt Đường Huyền, vừa vặn bị Lưu Tiểu Viễn nhìn tháy.
Thấy bạn học cũ của mình bị đánh, Lưu Tiểu Viễn lập tức chạy tới, một cước đá Đường Di Đình bay ra ngoài.
"Đường Huyền, cô không sao chứ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Đường Huyền, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng hồng của cô đã hẳằn rõ năm dấu ngón tay, có thể thấy cái tát của Đường Di Đình không hề nhẹ.
"Tiểu Huyền, con có đau không?" Mẹ Đường thấy Đường Huyền bị đánh thì nước mắt rơi lã chã, đây rõ ràng là đánh con nhưng mẹ đau lòng.
"Mẹ, con không sao." Mặt Đường Huyền tuy đau rát, nhưng không muốn mẹ mình lo lắng.
Thấy Lưu Tiểu Viễn đột nhiên xuất hiện, đám người Triệu Lan Hương lập tức có chút hoảng sợ, mặc dù ngày tốt đẹp của Lưu Tiểu Viễn sắp kết thúc rồi, nhưng chẳng phải vẫn chưa kết thúc sao?
Lưu Tiểu Viễn không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Triệu Lan Hương và Đường Phi Long, mà ởi đến trước mặt Đường Di Đình, trực tiếp túm tóc cô ta kéo dậy. "Qua đây!" Lưu Tiểu Viễn kéo Đường Di Đình đến trước mặt Đường Huyền, nói với Đường Huyền: "Đường Huyền, cô ta vừa đánh cô, giờ cô đánh lại đi!"
"Lưu Tiểu Viễn, anh tốt nhất nên thả tôi ra, nếu không bó tôi sẽ không tha cho anh đâu." Đường Di Đình gào lên.
Rõ ràng là Đường Di Đình cũng giống như Diệp Tử Phàm, vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cứ thế gào thét ầm ï với Lưu Tiểu Viễn.
"Vậy thì cô phải hỏi bố cô xem, xem bố cô có bản lĩnh đó không?" Lúc này Đường Trung Tín cũng vừa chạy tới, Lưu Tiểu Viễn nhìn Đường Trung Tín hỏi: "Đường Trung Tín, con gái ông nói ông sẽ không tha cho tôi, có đúng không?”
"Bó, cứu con với, bố..." Đường Di Đình thấy Đường Trung Tín tới, lập tức cầu cứu Đường Trung Tín.
"Irung Tín, anh mau cứu Y Đình đi, Trung Tín.” Triệu Lan Hương cũng chạy đến trước mặt Đường Trung Tín cầu xin.
Đường Trung Tín nhìn Lưu Tiểu Viễn, trên mặt cố nặn ra một nụ cười nói: "Lưu huynh, con gái tôi có đắc tội gì với anh sao? Nếu có đắc tội gì, mong Lưu huynh nễ mặt tôi mà bỏ qua cho con bé."
Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: "Đường Trung Tín, ông xứng để tôi nễ mặt sao?"
Một câu nói khiến mặt Đường Trung Tín tái mét, trên mặt không tự chủ được giật giật máy cái.
"Lưu huynh, mọi chuyện nên chừa đường lui, làm việc không thể quá tuyệt tình, như vậy không có lợi cho bản thân đâu!" Nụ cười cuối cùng trên mặt Đường Trung Tín cũng biến mắt.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Đường Trung Tín, trước mặt ông ta trực tiếp tát Đường Di Đình một cái, sau đó hỏi: "Đường Trung Tín, nếu tôi không chừa đường lui, ông định làm gì tôi?"
"Anh..."
Đường Trung Tín tức đến nói không nên lời, ông ta đúng là không có cách nào đối phó với Lưu Tiểu Viễn.
Hừ! Lưu Tiểu Viễn, anh cứ đắc ý đi, chờ đến khi chú út của Diệp Thành Tân trở về, thì đó chính là ngày chết của anh!
"Đường Trung Tín, ông có phải cho rằng dựa vào cây đại thụ nhà họ Diệp, thì có thể không coi Lưu Tiểu Viễn tôi ra gì không?" Lưu Tiểu Viễn cười lạnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận