Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 419: Lời nói khiến người ta kinh ngạc để

Chương 419: Lời nói khiến người ta kinh ngạc đểChương 419: Lời nói khiến người ta kinh ngạc để
Chương 419: Lời nói khiến người ta kinh ngạc đến mức không chết không thôi
Đến khách sạn, Lưu Tiểu Viễn gọi Tô Vân xuống xe, sau khi xuống xe, Tô Vân nhìn thấy cách trang trí của khách sạn, lập tức chạy vào khách sạn như chú thỏ nhìn thấy cà rốt.
Nhân viên khách sạn còn đang thắc mắc, không biết đứa trẻ nhà ai không trông chừng mà chạy vào đây.
Cho đến khi nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn phía sau, mọi người lập tức hiểu ra, cô bé này là do tổng giám đốc đưa đến.
"Tổng giám đốc, cô bé này là ai vậy?" Dương Tử Hàm không nhịn được hỏi, cô chưa từng nghe Lưu Tiểu Viễn nhắc đến việc anh có một người em gái.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Em gái của một người bạn của anh, cô ấy nhờ anh chăm sóc em gái cô ấy mấy ngày."
"Ô." Dương Tử Hàm gật đầu đáp một tiếng, sau đó vẫy tay gọi Tô Vân, Tô Vân lập tức ởi tới, nói: "Chị ơi, chị đẹp quá."
Dương Tử Hàm lập tức cười nói: "Em cũng rất đẹp, em tên là gì?"
"Dạ, em tên là Tô Vân." Tô Vân ngoan ngoãn nói.
Lúc này, Vương Tình cũng ởi tới, nhìn thấy Tô Vân thì lập tức chú ý đến cô bé.
Không có cách nào, một cô bé xinh đẹp đáng yêu như Tô Vân, ai cũng sẽ thích, ai cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
"Tổng giám đốc, cô bé này là ai vậy? Không phải là em họ của anh chứ?" Vương Tình cười hỏi, sau đó đi đến trước mặt Tô Vân hỏi: "Em gái, em tên là gì? Em có quan hệ gi với anh ấy thế?"
Tô Vân nghe vậy, lập tức đi đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, dùng hai tay ôm lấy eo Lưu Tiểu Viễn, nói: "Em tên là Tô Vân, đây là anh trai của em, em thích anh trai nhất trên đời!"
Sau khi dẫn Tô Vân và mọi người làm quen một lúc, Lưu Tiểu Viễn đưa Tô Vân đến văn phòng. Khi vào đến văn phòng của anh, Tô Vân như ngồi trên đinh, không thể ngồi yên.
Lưu Tiểu Viễn nghĩ, Tô Vân ở độ tuổi này, chắc vẫn thích xem phim hoạt hình, thế là Lưu Tiểu Viễn lập tức dùng máy tính mở một bộ phim hoạt hình về loài gấu cho cô bé xem.
Tô Vân vừa nhìn thấy Gấu Đen và Gáu Trắng trên màn hình máy tính biết nói, thì lập tức hỏi Lưu Tiểu Viễn: "Anh trai, sao hai con gấu tinh kia lại ở trong đó? Chúng có khi nào xông ra ăn thịt Tô Vân và anh trai không?”
Đầu óc của Tô Vân nghĩ gì vậy, những đứa trẻ khác xem phim hoạt hình sẽ thấy vui, cô bé xem phim hoạt hình lại hỏi những thứ bên trong có ra ngoài cắn người không.
"Yên tâm, chúng sẽ không ra ngoài cắn người đâu, đây là phim hoạt hình." Lưu Tiểu Viễn cười giải thích.
"Anh trai, phim hoạt hình là gì?” Tô Vân hoàn toàn là một đứa trẻ mười vạn câu hỏi tại sao.
Lưu Tiểu Viễn phải giải thích vấn đề này như thế nào đây, nghĩ một lúc, anh nói: "Phim hoạt hình là phim truyền hình dành cho trẻ em."
"Vậy phim truyền hình dành cho trẻ em là gì?" Tô Vân tiếp tục hỏi.
Lưu Tiểu Viễn không nói nên lời, hỏi như vậy, có lẽ ngay cả Einstein còn sống cũng không thể nào trả lời hết.
"Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, xem phim hoạt hình của em đi!" Lưu Tiểu Viễn nói.
Dần dân, Tô Vân bị phim hoạt hình thu hút, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
"Ôi, cái anh Hói này thật là ngốc."
Gáu Đen thông minh quá, có thể nghĩ ra nhiều cách hay như vậy, thật là thông minh.”
"Cái vua Chẳn Tinh này thật là xấu xa, lại còn ăn trộm đồ của Gấu Đen, xấu chét đi được!"
Thấy Tô Vân say sưa xem phim hoạt hình, Lưu Tiểu Viễn nói: "Tô Vân, em ở đây xem phim hoạt hình một mình một lát nhé, anh trai ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng quay lại."
"Vâng, anh trai cứ đi đi!" Có phim hoạt hình hấp dẫn, Tô Vân cũng không còn bám lấy Lưu Tiểu Viễn nữa.
Lưu Tiểu Viễn ra khỏi văn phòng, triệu tập những người cấp cao của khách sạn họp một cuộc họp đơn giản.
Sau khi tan họp, Vương Tình cố ý là người cuối cùng rời đi, thấy mọi người đã đi hết, Vương Tình đi đến bên Lưu Tiểu Viễn, cười tủm tỉm hỏi: "Tổng giám đốc, Tô Vân không phải là em gái nuôi của anh đấy chứ?”
Lưu Tiểu Viễn nhìn Vương Tình, nói: “Đừng nói bậy, anh và chị gái cô bé chỉ là bạn bè thôi."
Vương Tình vừa cười vừa nói: "Trước kia chẳng phải em cũng chỉ là đồng nghiệp của anh thôi đó sao, bây giờ thì thế nào?"
Lưu Tiểu Viễn thấy dáng vẻ phong tình vạn chủng của Vương Tình thì nhân lúc không có ai ở đây, lập tức dùng hai tay phủ lên bầu ngực căng tròn của cô, nói: "Còn không phải do yêu tinh em quyến rũ anh đó sao?"
"Đáng ghét, tổng giám đốc, đây là phòng họp!" Vương Tình thấy hai tay của Lưu Tiểu Viễn không đứng đắn, liền kiều sân một câu, định gỡ hai tay của Lưu Tiểu Viễn ra.
Lưu Tiểu Viễn cười hì hì nói: "Phòng họp càng tốt chứ sao? Phòng họp rộng rãi, em xem cái bàn này rộng và dài thế nào, rộng hơn giường ở nhà nhiều."
"Đáng ghét, đừng có làm bậy, lỡ có người đến thì không hay!" Vương Tình nắm lấy hai bàn tay đang làm loạn của Lưu Tiểu Viễn, không cho Lưu Tiểu Viễn có hành động tiếp theo.
Nhưng Lưu Tiểu Viễn sao có thể bỏ qua như vậy, vốn dĩ tối qua anh bị Tô Vân ôm ngủ đến mức dục hỏa thiêu đốt, bây giờ Vương Tình lại đến quyến rũ ngay trước mặt anh thế này, chẳng phải là miếng ngon dâng đến tận cửa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận