Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 362: Dùng miệng an ủi anh

Chương 362: Dùng miệng an ủi anhChương 362: Dùng miệng an ủi anh
Chương 362: Dùng miệng an ủi anh
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên là đồng ý ngay, nói: "Được, được, anh đảm bảo sẽ không làm bậy, chỉ giúp đỡ em thôi!"
Lưu Tiểu Viễn bóp một ít sữa tắm ra tay, sau đó nói với Vương Tình: "Quản lý Vương, đến đây, anh giúp em rửa mặt trước đã."
"Nhớ lời mình nói đấy, không được làm bậy đâu." Vương Tình dặn dò.
"Yên tâm đi, quản lý Vương, anh là đứa trẻ ngoan, nhát định sẽ nghe lời." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Lưu Tiểu Viễn bắt đầu tắm cho Vương Tình, anh bóp một ít sữa tắm ra tay, rồi bắt đầu làm việc. Trong toàn bộ quá trình, đôi tay của Lưu Tiểu Viễn còn rất ngoan ngoãn, không có hành động quá đáng nào.
"Quản lý Vương, em hiểu lầm anh rồi đó, thấy chưa, anh rõ ràng là nghiêm túc giúp em tắm rửa!" Lưu Tiểu Viễn nghiêm trang nói.
Vương Tình liếc Lưu Tiểu Viễn một cái, tên này đúng là nói dối không biết ngượng.
"Có ai kỳ cọ như anh không? Rõ ràng là anh đang làm bậy, cả người em đều đau rồi đây này!" Vương Tình nũng nịu.
Lưu Tiểu Viễn thở dài nói: "Quản lý Vương, anh cũng không còn cách nào khác, tại chỗ này của em bình thường không được rửa sạch sẽ, thế nên lần này anh đành phải mát chút thời gian, kỳ cọ sạch sẽ cho em. Thế nào, có phải anh rất kính nghiệp không?”
Cô đã từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy người vô sỉ như vậy, ăn đậu hũ của người ta cũng đành thôi, nhưng lại còn tìm ra một lý do vô sỉ như vậy, thật khiến Vương Tình vừa buôn cười vừa tức giận.
"Tổng giám đốc, anh là người vô sỉ nhất mà em từng gặp!" Vương Tình nói.
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, trong lòng nghĩ thầm: Em nói anh vô sỉ, vậy lát nữa anh lại vô sỉ hơn nữa cho em xem.
"Quản lý Vương, anh có răng mà!" Lưu Tiểu Viễn cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng.
Vương Tình thật sự vừa buồn cười vừa tức giận, tên khốn này lại giả vờ ngây ngốc với mình, tức quá, Vương Tình trực tiếp dùng tay đánh vào thứ đó của Lưu Tiểu Viễn.
(Vô sỉ là wuchi, răng là yachi, cách đọc giống nhau nên Lưu Tiểu Viễn giả vờ nghe thành không có răng)
"Ái ui." Lưu Tiểu Viễn lập tức làm ra vẻ rất đau đớn: "Quản lý Vương, em đánh nó bị thương rồi, em nói xem giờ phải làm sao đây?"
Giả vờ! Cứ giả vờ đi, rõ ràng là người ta chỉ đánh nhẹ một cái!
"Vậy anh muốn làm sao?" Vương Tình nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Tối nay, Vương Tình đã hoàn toàn buông thả, chỉ cần Lưu Tiểu Viễn đưa ra yêu cầu, cô sẽ thỏa mãn tên khốn này, dù sao thì đàn ông đều thích phụ nữ trên giường phóng đãng, ở ngoài lại quý phái.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Còn có thể làm sao? Đương nhiên là cần quản lý Vương an ủi rồi. Hay là em an ủi nó vài câu đi, anh nghĩ nó sẽ nhanh khỏe lại."
Vương Tình nhẹ nhàng dựa vào người Lưu Tiểu Viễn, miệng áp vào tai Lưu Tiểu Viễn, nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc, anh muốn em an ủi nó như thế nào?"
Nói xong, đôi tay của Vương Tình đã nhẹ nhàng nắm lấy thứ đó của Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt! Thật muốn mạng người mà! Lúc này, Lưu Tiểu Viễn mới hiểu được tại sao nhiều người lại thích thiếu phụ như thế, bởi vì loại phụ nữ này biết cách làm đàn ông vui vẻ, họ táo bạo, phóng khoáng! "Anh muốn em dùng miệng an ủi nó!" Lưu Tiểu Viễn thở phào một hơi, thoải mái vô cùng.
Vương Tình thì giống như một cô bé gái, mang theo giọng điệu nũng nịu: "Nhưng em không biết, chưa từng làm bao giờ.”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không biết không sao, không biết thì có thể học. Cái gì cũng có lần đầu mà, anh nghĩ sau này quản lý Vương nhất định sẽ trở thành cao thủ trong lĩnh vực này."
"Vậy thì em sẽ nghe theo tổng giám đốc, lát nữa anh không được phép cười em đâu!" Vương Tình liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái đầy quyến rũ.
Nói xong, Vương Tình từ từ ngồi xôm xuống. Lưu Tiểu Viễn thì không chớp mắt nhìn cô, muốn xem cô an ủi thứ đó của mình như thế nào.
"Đáng ghét!" Vương Tình thấy Lưu Tiểu Viễn cứ nhìn chằm chằm mình thì không khỏi nững nịu một câu, rồi từ từ tiền lại gần.
Sau đó, cuối cùng Vương Tình cũng lấy hết can đảm, mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình ra...
"AI" Lưu Tiểu Viễn nhịn không được mà rên lên một tiếng. Cảm giác thoải mái này thật khác lạ, thật kích thích.
Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy sao. Mặc dù đây là lần đầu tiên Vương Tình làm chuyện này, nhưng cô cũng theo bản năng biết nên làm như thế nào. Mặc dù động tác của cô có chút xa lạ và vụng về, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, có chút sai sót cũng có thể hiểu được. Huống hò, Vương Tình làm cũng không tệ lắm.
Lưu Tiểu Viễn tin rằng dưới sự huấn luyện của anh, chỉ cần sau một thời gian nữa, kỹ thuật của Vương Tình chắc chắn sẽ đạt đến trạng thái đỉnh phong. Đến lúc đó, anh có thể hưởng thụ sự hầu hạ như một vị Đế vương!
Lúc Lưu Tiểu Viễn ra khỏi nhà Vương Tình, đã hơn một giờ sáng.
Ban đầu Lưu Tiểu Viễn muốn ở lại nhà Vương Tình ngủ nhờ một đêm, nhưng nhà Vương Tình chỉ có một phòng ngủ một cái giường, mà Vương Tuyết Kỳ lại là một cô bé hiểu chuyện, néu để cô bé nhìn thấy thì không tốt cho lắm.
Thế nên, cho dù có trễ đến máy, Lưu Tiểu Viễn vẫn phải về nhà.
May là bây giờ Lưu Tiểu Viễn có xe, nhà cũng không xa thị trấn lắm, rất nhanh đã về đến nhà.
Về đến nhà, bố mẹ nghe thấy tiếng xe và tiếng mở cửa, lập tức hỏi: "Tiểu Viễn, con về rồi à2"
"Mẹ, là con, sao mẹ chưa ngủ vậy?" Lưu Tiêu Viễn thấy mình làm phiền đến giác ngủ của bố mẹ thì rất áy náy.
"Mẹ và bố thấy con tối muộn thế này chưa về, làm sao ngủ được." Bồ anh oán trách nói.
Lưu Tiểu Viễn biết chuyện này là lỗi của mình, về muộn như vậy cũng không nói với bố mẹ một tiếng, chỉ mải vui vẻ với Vương Tình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận