Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1156: Người áo đen 2

Chương 1156: Người áo đen 2Chương 1156: Người áo đen 2
Chương 1156: Người áo đen 2
Trong lúc ngạc nhiên, Lưu Tiểu Viễn nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên như hiểu ra điều gì, đúng rồi, tại sao người áo đen này lại chỉ xuất hiện trong trang viên, chứ không xuất hiện ở những nơi khác trong Huyết sắc luyện ngục?
Phải biết rằng, với tu vi Hóa Thần hậu kỳ của người áo đen, bát kế ở đâu trong Huyết sắc luyện ngục, đều có thể đánh bại Lưu Tiểu Viễn và những người khác.
Nhưng tại sao ông ta lại phải tìm mọi cách dụ mọi người đến trang viên này, tại sao ông ta lại làm thêm động tác thừa như vậy, chẳng lẽ ông ta rảnh rỗi sinh nông nồi, muốn trêu chọc mọi người à?” Rõ ràng không phải, Tu sĩ không có lúc rảnh rỗi, vì họ có thể tu luyện bát cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Vậy thì lý do gì khiến người áo đen dụ mọi người vào trang viên này.
Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó là người áo đen này không dám bước ra khỏi trang viên này nửa bước, nếu không thì ông ta cũng sẽ bị quy tắc của Huyết sắc luyện ngục trục xuất ra ngoài.
Tu vi Hóa Thần hậu kỳ, trong Huyết sắc luyện ngục, đó tuyệt đối là sự tồn tại thống trị. Nhưng khi ra ngoài, tu vi Hóa Thần hậu kỳ muốn xưng hùng xưng bá, chỉ có thể nằm mơ.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Viễn đoán rằng trang viên này có lẽ là một pháp bảo, một pháp bảo có thể chống lại quy tắc của Huyết sắc luyện ngục.
Tại sao Lưu Tiểu Viễn lại có suy nghĩ táo bạo như vậy, đó là vì anh có hệ thống vô địch thần cấp, vì hệ thống vô địch thần cấp có thể phớt lờ quy tắc của Huyết sắc luyện ngục nên Lưu Tiểu Viễn mới có thể triệu hồi Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra ngoài.
Nếu thực sự như Lưu Tiểu Viễn đoán, trang viên này là một pháp bảo thì trang viên này chắc chắn là pháp bảo trên linh khí, cao cấp hơn cả Huyết Âm Kiếm!
Sau khi hiểu rõ những điều này, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy cũng không có tác dụng gì lớn, người áo đen chắc chắn sẽ không để anh và Cố Vũ Tịch rời khỏi trang viên này.
Bởi vì chỉ cần rời khỏi trang viên này, tức là ông ta đã mát quyền kiểm soát!
"Chú áo đen, tôi đã nói rồi, sư phụ của tôi lợi hại lắm, chú đánh không lại ông ấy thì phiền lắm." Lưu Tiểu Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
"Chàng trai, cho dù sư phụ của cậu có lợi hại đến đâu thì cũng không thể vào được Huyết sắc luyện ngục. Thế nên, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không bị sư phụ của cậu đánh đâu. Người phải lo lắng lúc này là cậu đấy, nếu cậu không đồng ý làm đồ đệ của tôi thì rất có thể sẽ bị tôi đánh đó nhat" Người áo đen cười lớn.
Lưu Tiểu Viễn không biết tại sao tên này nhất định phải nhận mình làm đồ đệ, nhưng chuyện tốt tự nhiên tìm đến như vậy chắc chắn không bình thường, cái gọi là sự việc bát thường ắt có trá, chuyện như vậy, Lưu Tiểu Viễn sẽ không ngây thơ tin tưởng.
"Chú áo đen này, tôi có thể hỏi chú một câu được không, tại sao chú nhất định phải nhận tôi làm đồ đệ vậy?" Lưu Tiểu Viễn nhìn người đàn ông áo đen hỏi.
Người đàn ông áo đen nói: "Chàng trai, tôi thấy cậu có thiên phú dị bằầm nên mới quyết định nhận nhận cậu làm đồ đệ!"
Lưu Tiểu Viễn nghe thấy bốn chữ thiên phú dị bẩm, vô thức nhìn xuống chỗ quần của mình, bởi vì nghe thấy cụm từ này, Lưu Tiểu Viễn vô thức nghĩ đến lúc mình ở trên giường, đúng là thiên phú dị bẩm, to lớn vô songl
"chú áo đen, chú nói tôi thiên phú dị bẩm, điểm này tôi rất đồng ý. Nhưng tôi thấy tính cách của chúng ta hình như không hợp nhau, nếu chú áo đen là nữ thì có lễ tôi sẽ đồng ý làm đồ đệ của chú, biết đâu chúng ta sẽ có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt!" Lưu Tiểu Viễn cười híp mắt nói.
Có Vũ Tịch ở bên cạnh cũng thực sự khâm phục sự dũng cảm của Lưu Tiểu Viễn, đối mặt với Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, vậy mà vẫn có tâm trạng nói đùa, thực sự là chịu anh rồi.
Trong lòng Cố Vũ Tịch lo lắng muốn chết, mặc dù cô ta cảm thấy có thể chết cùng Lưu Tiểu Viễn cũng không hối tiếc nhưng nếu có thể không chết thì ai muốn mát mạng chứ.
"Chàng trai, xem ra cậu không muốn làm đồ đệ của tôi rồi?" Giọng nói của người áo đen đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không phải chú áo đen, chú còn không dám để lộ mặt thật thì bảo tôi làm sao tin chú được, chú xem chú, mặc một bộ áo đen, làm như mình là đại ca giang hồ vậy, chú như vậy là không được, làm người phải khiêm tốn!"
Người áo đen không để ý đến những lời Lưu Tiểu Viễn nói, mà lạnh lùng nói: "Tên nhóc, nếu cậu đã không muốn đồng ý làm đồ đệ của tôi, vậy thì tôi sẽ để các người giống như những người trong căn phòng kia, trở thành bàn đạp trên con đường tu luyện của tôi!"
"Chú đã làm gì họ vậy?" Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, liền ngạc nhiên hỏi.
Trước đó Lưu Tiểu Viễn còn tưởng những Tu sĩ kia chỉ đang nằm mơ một giấc mơ đẹp mà thôi, đợi đến khi giác mơ tỉnh, người cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng bây giờ nghe người áo đen nói vậy, Lưu Tiểu Viễn biết rằng chuyện chẳng lành, những Tu sĩ này e rằng đều đã mắt mạng rồi!
"Haizz..." Lưu Tiểu Viễn thở dài, mặc dù những Tu sĩ này không phải là thứ tốt lành gì nhưng nhìn thấy bọn họ chết thảm như vậy, trong lòng Lưu Tiểu Viễn vẫn có chút không đành lòng.
"Tên nhóc, tất nhiên là bọn họ đều chết rồi, mãi mãi chìm đắm trong giác mơ đẹp của mình, không bao giờ tỉnh lại được nữa, ha ha..." Người áo đen cười lớn.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn người áo đen, nói: "Xem ra, hôm nay tôi phải giết tên ác quỷ này rồi!" Lưu Tiểu Viễn biết rằng, hôm nay nếu mình không giết được tên áo đen này thì chính tên áo đen sẽ giết mình và Cố Vũ Tịch, vì vậy, đây là một trò chơi sống còn.
"Ha ha..." Người áo đen như thể nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, cười ngặt nghẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận