Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1323: Làm người tốt

Chương 1323: Làm người tốtChương 1323: Làm người tốt
Chương 1323: Làm người
tốt
Lưu Tiểu Viễn tuy đang vội tìm Kiếm Phá Tà nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, lỡ như người này còn thở thì mình chẳng khác nào giết người gián tiếp.
Lưu Tiểu Viễn tuy không phải người tốt bụng nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác.
Lưu Tiểu Viễn lập tức bay đến bên người này, bế người này lên, lúc này mới phát hiện ra là một cô gái nhưng trang phục là đồ thể thao, tóc cũng buộc gọn gàng trong mũ.
Vì thiếu nước nên môi đã trắng bệch nứt nẻ.
Lưu Tiểu Viễn thử thăm dò thì thấy cô gái này vẫn còn thở nhưng rất yếu, nếu phát hiện cô ta muộn thêm chút nữa thì e rằng phải đi báo cáo với Diêm Vương rồi.
Lưu Tiểu Viễn bế cô gái bay ra khỏi sa mạc, Vương lão thấy vậy hỏi: "Lưu đạo hữu, anh đi đâu vậy?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi đi một lát rồi quay lại, Vương lão các người cứ đi trước đi."
Thấy Lưu Tiểu Viễn đi rồi, Vương Như Ý nói với Vương lão: "Ông nội, để anh ta đi không phải tốt hơn sao? Như vậy chúng ta sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh."
"Đúng vậy, anh ta đi rồi thì không ai tranh Kiếm Phá Tà với chúng ta nữa." Vương lão gật đầu nói.
"Gàm!" Lời của Vương lão vừa dứt, Bạch Hỗ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, lập tức Vương lão và Vương Như Ý đều ngây người, họ hoàn toàn quên mắt còn có Bạch Hồ này.
Bạch Hỗổ trừng mắt nhìn hai người, không nói gì, chỉ đứng im bên cạnh hai người, hai người đi đâu thì Bạch Hồ cũng đi theo đó.
Đây là mệnh lệnh mà Lưu Tiểu Viễn để lại cho Bạch Hỗ trước khi bế cô gái rời khỏi sa mạc.
Lưu Tiểu Viễn bế cô gái đến thị trấn, lập tức lấy cho cô gái một bát nước uống, cô gái uống xong một bát nước thì ho sù sụ, sau đó mở mắt ra.
Cô gái tuy mặt mày tái nhợt, trông có vẻ hơi đáng sợ nhưng hẳn là không sao rồi, vì bị lạc ở sa mạc nên cơ thể bị thiếu nước nghiêm trọng. "Cảm ơn anh đã cứu tôi." Cô gái nói với Lưu Tiểu Viễn, cô biết người cứu mình là chàng trai đẹp trai trước mặt.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ tình cờ nhìn thấy cô nên mới ra tay cứu cô thôi, nếu cô không sao thì tôi đi trước đây."
"Không được vào sa mạc." Cô gái đưa tay nắm lấy cánh tay Lưu Tiểu Viễn, vì nói hơi gấp nên cô gái lại ho.
Nghe cô gái nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy rất tò mò, vội hỏi: “Tại sao không được vào?”
Cô gái nghỉ ngơi vài giây rồi kế lại chuyện của mình.
Hóa ra nhóm của cô gái này thích thử thách những thứ nguy hiểm, ví dụ như leo núi, leo vách đá, những dự án nguy hiểm như vậy, theo họ thì rất kích thích.
Những người này đều là con nhà giàu, vì vậy họ có tiền mua đủ loại thiết bị.
Họ leo núi, leo vách đá chán rồi, bèn nảy ra ý định băng qua sa mạc, thế là mọi người đồng ý, mang theo đầy đủ thiết bị vào sa mạc này.
Kết quả là không biết xảy ra chuyện gì, những người bạn của cô gái đều chết thảm ở bên trong, cô gái vì đi sau nên mới không chết.
Thấy bạn mình đều chết, cô gái đã sớm sợ đến mát hết sắc mặt, hồn vía lên mây, lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng vì thiếu nước, cô gái lập tức khát đến không còn sức lực. "Cô nói rằng các người gặp chuyện lạ ở sa mạc, bạn của cô đột nhiên biến mất trước mắt cô? Có phải như vậy không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Cô gái gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc đó chúng tôi còn nói cười, nói rằng nếu đi ra khỏi sa mạc này thì sẽ đi thử thách ở những nơi khác, nhưng lời vừa dứt thì cả người họ đã biến mắt trước mắt tôi. Lúc đó tôi sợ đến mức chẳng còn biết gì, chỉ biết chạy ra ngoài.
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Viễn nghi ngờ những người này đã gặp phải trận sát lớn, những người bạn của cô gái bước vào trận sát lớn này thì lập tức biến mất, e rằng đã chết ở bên trong.
"Địa điểm xảy ra chuyện của các cô cách nơi cô ngất xỉu bao xa?" Lưu Tiểu Viễn nhìn cô gái hỏi.
Rốt cuộc họ có gặp phải trận sát lớn hay không, nếu không thì tình hình sẽ như thế nào?
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy không phải lúc để suy nghĩ nhiều như vậy, muốn biết thì cứ đi xem là biết, nếu là trận sát lớn thì Lưu Tiểu Viễn đoán rằng mình có thể cảm nhận được.
Cô gái lắc đầu nói: "Tôi không biết, lúc đó tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chạy bao xa, tôi chỉ biết chạy đến khi toàn thân không còn sức lực vẫn còn chạy, cuối cùng tôi ngã gục trên sa mạc, không biết tình hình thế nào nữa."
Lưu Tiểu Viễn ước tính, sức lực của một người dù có sung mãn đến đâu thì chạy trên sa mạc, lại không có nước, e rằng cũng không chạy được bao xa.
Vì vậy, chỉ cần bắt đầu tìm kiếm từ nơi cô gái ngất xỉu thì hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra trận sát lớn.
"Được rồi, cô không sao thì tôi đi đây." Lưu Tiểu Viễn nói với cô gái.
"Anh định đi đâu?" Cô gái thấy Lưu Tiểu Viễn còn đi về phía sa mạc, vội hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu."
"Nhưng mà..." Cô gái thấy sa mạc xa xa cát vàng cuồn cuộn, nếu người ta vào bên trong thì e rằng chưa biết chừng có thể trở về được hay không.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận