Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 360: Liếc mắt đưa tình 2

Chương 360: Liếc mắt đưa tình 2Chương 360: Liếc mắt đưa tình 2
Chương 360: Liếc mắt đưa tình 2
Giai Giai nghe vậy thì cảm tháy lời Lưu Tiểu Viễn nói rất có lý, cô bé suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cũng thuyết phục được cô nhóc tinh nghịch Giai Giai này, Lưu Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, người nhà Giai Giai cũng thở phào nhẹ nhõm!
Cuối cùng cũng ăn xong bữa tối, Lưu Tiểu Viễn bị Lục Tư Dao gọi vào phòng cô.
Lưu Tiểu Viễn không hiểu Lục Tư Dao gọi mình vào phòng riêng của cô để làm gì? Nhưng được vào phòng riêng của Lục Tư Dao tham quan một phen, cũng không tệ. Bước vào phòng Lục Iư Dao, cảm giác đầu tiên là gọn gàng sạch sẽ, chăn trên giường được gấp rất ngay ngắn, đồ đạc trên bàn trang điểm cũng không bày bừa bãi, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả một đôi dép cũng được đặt ngay ngắn bên giường.
Lục Tư Dao đóng cửa phòng lại, Lưu Tiểu Viễn nhìn Lục Tư Dao, hỏi: "Iư Dao, em không định cho anh ngủ lại nhà em thật chứ? Nếu vậy thì anh phải nói với bố mẹ anh một tiếng!"
Lưu Tiểu Viễn đang trêu chọc Lục Tư Dao, anh biết Lục Tư Dao sẽ không đề mình ngủ lại.
Vừa nói, Lưu Tiểu Viễn vừa giả vờ lấy điện thoại ra, Lục Tư Dao tin là thật, còn tưởng Lưu Tiểu Viễn thực sự muốn gọi điện về nhà. Lục Tư Dao lập tức giật lấy điện thoại của Lưu Tiểu Viễn, kết quả phát hiện, Lưu Tiểu Viễn không hề gọi điện, mà đang mở một phần mềm khác.
Lúc này, Lục Tư Dao biết mình lại bị lừa.
"Lưu Tiểu Viễn anh đúng là đồ xấu xa, lại lừa em!" Lục Tư Dao tức giận giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn nắm lấy hai bàn tay mềm mại của Lục Tư Dao, nói: "Tư Dao, em lại muốn đánh người mà em đã liếc mắt đưa tình sao?"
"Buông em ra, anh làm em đau rồi!" Lục Tư Dao nói với giọng nũng nịu.
Lưu Tiểu Viễn đành phải buông tay, sau đó cười hì hì hỏi: "Đau ở đâu, để anh xoa cho!"
"Này, anh xem, chỗ này của em bị anh bóp đỏ rồi!" Lục Tư Dao đưa tay phải ra nói.
Lưu Tiểu Viễn nhìn lại, thấy trên cánh tay trắng nõn của Lục Tư Dao vì bị anh bóp mà có một vết đỏ nhỏ.
"Ôi, để anh xoa cho eml" Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Lục Tư Dao.
Lục Tư Dao cũng không né tránh, mặc cho Lưu Tiểu Viễn làm bậy, bởi vì trong thâm tâm, Lục Tư Dao đã chấp nhận Lưu Tiểu Viễn.
"Đúng rồi, Tư Dao, em gọi anh vào đây có chuyện gì không?” Lưu Tiểu Viễn biết Lục Tư Dao sẽ không vô duyên vô cớ gọi mình vào, chắc chắn có chuyện muốn nói với mình.
Lục Tư Dao nói: "Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói với anh, sau này đừng nói lung tung với Giai Giai nữa.”
Lưu Tiểu Viễn bực bội vô cùng, mình nói lung tung với Giai Giai cái gì chứ, chuyện tối nay, chẳng phải là do các người không chịu trả lời câu hỏi của Giai Giai, cuối cùng lại đổ lên đầu mình sao.
"Được, anh biết rồi, vợ yêu!" Lưu Tiểu Viễn không cãi nữa, đàn ông mà, phải độ lượng một chút.
"Ai là vợ anh, không biết xáu hồ!" Lục Tư Dao liếc xéo Lưu Tiểu Viễn, nhưng trong lòng lại vui mừng.
"Giai Giai đã gọi anh là chú rồi, vậy thì cô của cô bé đương nhiên là vợ anh rồi!" Lưu Tiêu Viễn cười nói.
Sau một hồi trêu chọc trong phòng với Lục Tư Dao, Lưu Tiểu Viễn và Lục Tư Dao mới bước ra khỏi phòng.
Người nhà Lục Tư Dao thấy Lưu Tiểu Viễn và cô cùng nhau đi ra khỏi phòng, lập tức đỗ dồn ánh mắt vào hai người, ngay cả Lưu Tiểu Viễn là người mặt dày như vậy cũng cảm thấy rất không thoải mái khi bị mọi người nhìn chằm chằm.
"Chú, dì, cháu xin phép đi về ạ!" Lưu Tiểu Viễn chủ động nói.
"Tiểu Viễn à, cháu xem đã muộn thế này rồi, hay là đừng về nữa, ở lại đây đi, dù sao nhà cũng nhiều phòng!" Mẹ Lục Tư Dao giữ lại.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Dì ơi, không cần đâu, dù sao cháu cũng CÓ Xe."
Người nhà Lục Tư Dao thấy Lưu Tiểu Viễn không muốn ở lại cũng không miễn cưỡng, hơn nữa Lưu Tiểu Viễn và Lục Tư Dao cũng chưa đính hôn gì, nếu để Lưu Tiểu Viễn ở lại nhà thì cũng không hay.
Lục Tư Dao đưa Lưu Tiểu Viễn ra đến cửa nhà, nói: "Đi đường cẩn thận, đừng chạy nhanh!"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Biết rồi, em vào nhà đi!"
Lưu Tiểu Viễn đi lấy xe, vừa lên xe nỗ máy thì điện thoại của anh reo lên.
Chết tiệt, muộn thế này rồi mà ai gọi cho mình vậy?
Lấy điện thoại ra xem, thì ra là Vương Tình gọi đến. Thấy điện thoại là Vương Tình gọi đến, Lưu Tiểu Viễn lập tức nhớ ra tối nay mình phải qua cho Vương Tình ăn no. "Không phải là Vương Tình yêu tinh này thấy mình muộn thế này mà chưa đến nên không nhịn được gọi điện cho mình chứ?"
Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức phần khích, liền nghe máy.
"Alo, quản lý Vương, có chuyện gì không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi một cách hờ hững, mục đích là để trêu chọc Vương Tình.
Vương Tình ở đầu dây bên kia đúng như Lưu Tiểu Viễn đoán, cô vừa về đến nhà, đã sớm dỗ con gái ngủ rồi, rồi chờ tên khốn Lưu Tiểu Viễn này đến.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, không thấy Lưu Tiểu Viễn đến, Vương Tình cũng có chút sốt ruột. Điều này không có nghĩa là Vương Tình đói khát, nếu Vương Tình là loại phụ nữ như vậy, cô đã sớm tìm bố dượng cho Vương Tuyết Kỳ rồi.
Chỉ là, sau khi bị Lưu Tiểu Viễn ăn sạch, trái tim cô đơn của Vương Tình đã bị Lưu Tiểu Viễn đánh thức, cứ nghĩ đến chuyện hai người đã làm với nhau là cả cơ thê cô lại bắt đầu rạo rực. Cảm giác đó không biết phải gọi tên là gì, giống như có kiến bò trên người, dù có tắm nước lạnh cũng không dập tắt được ngọn lửa này.
"Anh đang ở đâu?" Vương Tình không nhịn được hỏi.
Thực ra, Vương Tình cũng không muốn gọi điện, vì phụ nữ chủ động gọi điện cho đàn ông, bảo đàn ông đến, sẽ khiến đàn ông coi thường.
Nhưng khi nghĩ đến cái cảm giác sung sướng như ở trên mây đó, Vương Tình cuối cùng cũng láy hết can đảm gọi một cuộc điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận