Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 240: Cuộc thi ca hát 2

Chương 240: Cuộc thi ca hát 2Chương 240: Cuộc thi ca hát 2
Chương 240: Cuộc thi ca hát 2
"Hừ! Lưu Tiểu Viễn, tối nay xem anh chết thế nào, ha ha..."
Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng nói: "Chàng trai, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của anh, nhưng mà, chỉ số thông minh của anh lại khiến tôi lo lắng, những người đấu với tôi, chưa có ai thắng được!"
Nếu người khác nói ra những lời như vậy, những người có mặt ở đây chắc chắn sẽ cho rằng là đang khoác lác, nhưng lời này từ miệng Diệp Tử Phàm nói ra, không một ai nghĩ như vậy.
"Đừng nói nhảm nữa được không? Nói nhanh ởi, cược gì?” Lưu Tiểu Viễn hỏi. "Hừ! Nếu anh thua, anh phải quỳ xuống đất tự tát mình hai cái!" Diệp Tử Phàm đưa ra lời cược này là vì thấy Đường Di Đình ở bên cạnh mới đột nhiên nghĩ ra.
Đường Di Đình nghe vậy, trong lòng như ăn phải mật, tưởng rằng Diệp Tử Phàm đưa ra lời cược như vậy là để trả thù cho cô ta.
"Được, tôi thích lời cược này, tôi đồng ý!" Lưu Tiểu Viễn thoải mái đồng ý.
Thấy Lưu Tiểu Viễn đồng ý dễ dàng như vậy, Diệp Tử Phàm nghĩ thàm: "Thật là không biết sống chết!"
"Nếu cậu đã đồng ý, vậy chúng ta bắt đầu thi đấu thôi!" Diệp Tử Phàm nói.
"Khoan đãi" Đúng lúc này, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
Diệp Tử Phàm tháy vậy, cười lạnh nói: "Sao thế? Nhóc con, giờ sợ rồi à? Hừ! Giờ sợ thì muộn rồi!"
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu, nói: "Không phải không phải! Tôi không phải sợ, tôi thấy trận thi đấu này không công bằng!"
Diệp Tử Phàm vội hỏi: "Sao lại không công bằng?"
Lưu Tiểu Viễn chỉ vào bốn người phụ nữ là Đường Di Đình nói: "Anh xem, bốn người phụ nữ này đều nhìn anh bằng ánh mắt si mê, cho dù lát nữa anh hát dở như cứt, họ cũng sẽ nói anh hát hay hơn tôi. Cho nên, để công bằng, tôi thấy nên mời người lạ đến làm giám khảo!"
"Hừ! Mau đầu hàng đi, với trình độ của anh, căn bản không thể hát hay hơn thiếu gia Diệp được!"
"Nhóc con, cậu nói ai hát dở như cứt, nói chính cậu chứ gì, thiếu gia Diệp hát hay hơn cả ca sĩ nồi tiếng."
"Hát không hay hơn thiếu gia Diệp thì nhận thua sớm đi, đừng ở đây mà kiếm cớ!"
"Lưu Tiểu Viễn, tôi khuyên anh quỳ xuống tát mình hai cái sớm đi, đừng ở đây mà mát mặt nữa!"
Diệp Tử Phàm không chút do dự gật đầu đồng ý, bởi vì trong mắt Diệp Tử Phàm, anh ta chắc chắn sẽ thắng, bất kể ai làm giám khảo, kết quả cũng như nhau, đến lúc đó chỉ khiến đối phương mất mặt hơn thôi!
Thấy Diệp Tử Phàm đồng ý, Lưu Tiểu Viễn cười lạnh trong lòng, đồ khốn, giờ thì cứ đắc ý đi, lát nữa để mày nghe giọng hát của anh xem mày còn đắc ý được không?
Có hệ thống vô địch thần cấp trong tay, bất kể so tài với Diệp Tử Phàm cái gì, Lưu Tiểu Viễn cũng không sợ!
"Diệp Tử Kỳ, em đi nói với người phụ trách ở đây, bảo anh ta tìm mười người lạ đến làm giám khảo." Diệp Tử Phàm trực tiếp ra lệnh cho Diệp Tử Kỳ.
Diệp Tử Kỳ tuy không muốn đi làm việc vặt vãnh này, nhưng lại không dám trái lệnh Diệp Tử Phàm, đành phải chửi thầm Diệp Tử Phàm vài câu trong lòng.
Thật ra, đối với cuộc thi giữa Lưu Tiểu Viễn và Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Kỳ rất mong Lưu Tiểu Viễn thắng Diệp Tử Phàm, để dập tắt bớt khí diễm ngạo mạn của Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm vì nồi trội về mọi mặt, được mọi người gọi là yêu nghiệt, ở nhà cũng ngông cuồng, coi những anh chị em khác như người hầu để sai khiến.
Những người như Diệp Tử Kỳ chỉ dám tức giận mà không dám nói, đành phải kìm nén cơn giận trong lòng, thật ra trong lòng họ đều mong Diệp Tử Phàm bị người khác dạy cho một bài học, để cho cái gọi là yêu nghiệt này biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng mà, mãi vẫn chưa xuất hiện người như vậy!
Diệp Tử Kỳ đi gọi người, bầu không khí trong phòng riêng lập tức căng thẳng, Diệp Tử Phàm nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh là bạn học của Đường Huyền à?"
Lưu Tiểu Viễn nhìn Diệp Tử Phàm, nói: “Đúng vậy, tôi và Đường Huyền là bạn học cũ, sao thế? Anh có ý kiến gì à?"
Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh xa Đường Huyền ra một chút, nếu để tôi thấy anh và Đường Huyền ở bên nhau, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
"Trời ơi! Tôi nhát gan lắm, anh đừng dọa tôi!" Lưu Tiểu Viễn cười giả vờ sợ hãi.
Thấy Lưu Tiểu Viễn như vậy, Diệp Tử Phàm đương nhiên biết Lưu Tiểu Viễn căn bản không để lời mình vào tai.
"Hừ! Tôi mặc kệ anh là ai, tốt nhất nên để lời tôi vào tai, nếu không trên đời này sẽ không có thuốc hối hận đâu!" Diệp Tử Phàm ngạo mạn nói. Lưu Tiểu Viễn ghét nhất là cái kiểu khí thế ta đây là nhất thiên hạ của Diệp Tử Phàm, đồ khốn, mày tưởng mày là ai chứ? Người khác sợ mày, nhưng không có nghĩa là tao sợ mày!
"Ui chal Ai nói năng kênh kiệu thế, hôi quá, hôi chết mát!" Lưu Tiểu Viễn vừa nói, vừa dùng tay quạt quạt trước mũi.
Diệp Tử Phàm thấy vậy, tức đến mặt mày xanh mét, nắm chặt tay, muốn ra tay. Nhưng rồi nghĩ lại, không vội nhất thời, lát nữa sau cuộc thi hát, sẽ làm nhục thằng nhóc này một trận cho hả giận!
"Hừ!" Diệp Tử Phàm tức giận hừ lạnh một tiếng, rồi đi đến ngồi xuống bên ghế sofa.
Diệp Tử Phàm vừa ngồi xuống, ba cô gái và Đường Di Đình đã vội vàng chen vào, tranh nhau muốn ngồi cạnh Diệp Tử Phàm, nếu không phải Diệp Tử Phàm còn ở đây, có khi bốn cô gái đã đánh nhau rồi.
"Tử Phàm, đừng giận, không đáng để tức giận với loại người này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận