Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1425: Cửa sổ nhà người ta không đóng

Chương 1425: Cửa sổ nhà người ta không đóngChương 1425: Cửa sổ nhà người ta không đóng
Chương 1425: Cửa số nhà người ta không đóng
Lưu Tiểu Viễn không có việc gì, ngày nào cũng ở nhà sống cuộc sống nhàn nhã, vui vẻ như thần tiên nhưng Bạch Hỗ lại có vẻ buồn rầu, trông có vẻ không vui.
Lưu Tiểu Viễn thấy Bạch Hỗ nhìn mình như vậy, liền đi đến bên Bạch Hồ, không nhịn được hỏi: "Bạch Hỏ, sao thế? Có phải gặp chuyện gì không?”
Bạch Hồ nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Chủ nhân, chuyện anh hứa với tôi, anh vẫn chưa thực hiện."
Nghe Bạch Hồ nói vậy, Lưu Tiểu Viễn bối rối, mình đã hứa với Bạch Hỗ chuyện gì, sao mình lại không nhớ. Lưu Tiểu Viễn nhìn Bạch Hồ hỏi: "Bạch Hồ, mày nói rõ hơn đi, tao đã hứa với mày chuyện gì, tao thực sự không nhớ.”
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Bạch Hỗổ nói: "Chủ nhân, anh thực sự không nhớ, hay là cố tình giả vờ không biết?"
Mẹ nó! Tao giả vờ không biết gì chứ? Tao căn bản là không nhớ mà? Hơn nữa, Lưu Tiểu Viễn tao là loại người có tình giả vờ không biết để không thực hiện lời hứa sao?
"Bạch Hồ, tao thực sự không nhớ, mày nói cho tao biết đi, rốt cuộc là chuyện gì." Lưu Tiểu Viễn nhìn Bạch Hỗ nói.
Bạch Hồ thở dài nói: "Xem ra chủ nhân thực sự là trí nhớ suy giảm rồi, chuyện kia phải tiết chế, nếu không thì trí nhớ sẽ còn suy giảm nữa." Mẹ nó! Bạch Hỗ mày nói linh tinh gì vậy, chuyện này liên quan gì đến chuyện kia, mặc dù buổi tối chuyện kia của anh hơi nhiều nhưng cũng nằm trong phạm vi bình thường, anh có sức lực mà.
"Rốt cuộc là chuyện gì, nói nhanh đi." Lưu Tiểu Viễn thấy Bạch Hỗ ở đây nói linh tinh, không nhịn được nói. Bạch Hỗ đành phải nói: "Chủ nhân, anh từng hứa với tôi, sẽ đưa tôi đến sở thú chơi nhưng mà bây giờ anh lại quên rồi."
Nghe Bạch Hồ nói vậy, Lưu Tiểu Viễn mới nhớ ra, mình thực sự đã hứa với Bạch Hồ, sẽ đưa anh ta đến sở thú chơi, xem ra, trí nhớ của mình thực sự suy giảm rồi, quên mắt chuyện này.
Đưa Bạch Hỗ đến sở thú chơi, đương nhiên không phải là đưa Bạch Hổ đi xem những con vật trong sở thú, mà là để Bạch Hỗ đi tìm một con hỗ cái, để Bạch Hỗ cũng được giải phóng sức mạnh hoang dã trong cơ thê.
"Bạch Hồ, ngại quá, quên mất chuyện này rồi, ngại quá." Lưu Tiểu Viễn lập tức cười nói với Bạch Hỗ.
Bạch Hỗ nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Chủ nhân, bây giờ nhớ ra rồi, vậy anh định khi nào đưa tôi đi chơi vậy?”
Lưu Tiểu Viễn nghĩ, máy ngày nay vừa hay không có việc gì, liền đưa Bạch Hỗ đến sở thú đi dạo một vòng.
"Ngày mai nhé, mày thấy thế nào?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Bạch Hồ nói, còn sở thú của tỉnh có hỗ hay không, Lưu Tiểu Viễn còn chưa biết, phải lên mạng tra cứu mới được. Bạch Hỗ nói: "Được, chủ nhân, vậy cứ nói thế nhé, ngày mai đi sở thú chơi."
Buổi tối, Lưu Tiểu Viễn hỏi Tô Tuyết và Đàm Uyên Nghi xem có muốn đi sở thú chơi không, hai người đều nói không có thời gian.
Lưu Tiểu Viễn lập tức buồn bực, hai người này có chuyện gì vậy? Ngày mai không phải là thứ bảy sao? Hai người có chuyện gì phải làm vậy?
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Đàm Uyên Nghi lấy từ trên người ra một quả bóng len, nói: "Ngày mai em đã nói với dì rồi, để dì chỉ em đan len."
Lưu Tiểu Viễn buồn bực không thôi, bây giờ còn có cô gái nào đan áo len nữa, trực tiếp bỏ tiền ra mua là được rồi, cô gái nào chịu khó học đan áo len thì chắc chắn là người vợ đảm đang.
Bởi vì muốn đan được một chiếc áo len thì chắc chắn không phải là chuyện đơn giản, cần phải học từ từ, hơn nữa không được đâm kim sai, nếu không thì sẽ công cóc.
Còn nữa, quan trọng hơn là, nếu đan áo len thì ít nhiều cũng phải tạo ra một chút hoa văn hoặc họa tiết, như vậy thì chiếc áo len đan ra mới đẹp hơn.
"Hai người các em đều theo mẹ anh học đan áo len à?" Lưu Tiểu Viễn nhìn hai cô gái hỏi.
Tô Tuyết và Đàm Uyên Nghi gật đầu, còn Tô Vũ thì cười khúc khích: "Em không cần đan áo len nhưng mà em phải giám sát Tô Vân làm bài tập, dạo này thành tích học tập của Tô Vân có hơi tụt dốc, phải trông chừng cô bé cần thận." Được rồi, nếu ba người không thể đi, Lưu Tiểu Viễn cũng không tiện gọi bố mẹ mình đi, vì lần này đi là đưa Bạch Hỗ đi làm chuyện xấu. Nghĩ một lúc, Lưu Tiểu Viễn quyết định gọi điện cho Lục Tư Dao, đưa Lục Tư Dao đi cùng, tại sao không chọn Trương Thiến và Vương Tình, vì hai người họ đều đang nuôi con nhỏ, sợ rằng cũng không có thời gian.
Hơn nữa, Lục Tư Dao chính là bà cả của Lưu Tiểu Viễn, vị trí trong lòng anh đương nhiên cao hơn một chút.
Gọi điện cho Lục Tư Dao, Lục Tư Dao liền hỏi: "Tiểu Viễn, có chuyện gì vậy? Em vừa mới tắm xong."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Ử, để anh ngửi thử xem thơm không?"
"Khặc khặc..." Đầu dây bên kia, Lục Tư Dao cười khúc khích, nói: "Đồ hư hỏng, anh không ngửi được đâu.”
Lưu Tiểu Viễn nghe Lục Tư Dao nói vậy, rõ ràng là muốn anh đến, liền nói: "Được rồi, Tư Dao, em đợi đó, anh đến ngay, đến rồi là anh ngửi được."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, trong lòng Lục Tư Dao mừng rỡ, nói: "Đồ hư hỏng, cửa số nhà người ta không đóng."
Nói xong câu này, Lục Tư Dao trực tiếp cúp điện thoại.
Chết tiệt! Lục Tư Dao rõ ràng là muốn anh bay vào từ cửa số phòng cô, sau đó làm những chuyện không thể miêu tả trong phòng cô.
Chết tiệt, đây là đang dụ dỗ anh phạm tội, Lưu Tiểu Viễn sao có thể nhịn được.
Nói với người nhà một tiếng, Lưu Tiểu Viễn liền đi ra ngoài, bay đến nhà Lục Tư Dao.
Đến dưới nhà Lục Tư Dao, Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc, nhớ đến phòng ngủ của Lục Tư Dao, đi đến bên đó, quả nhiên cửa sổ phòng ngủ của Lục Tư Dao mở toang, mặc dù kéo rèm cửa nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn phát hiện đèn trong phòng cô vẫn sáng.
Lưu Tiểu Viễn còn chần chừ gì nữa, trực tiếp bay lên, đến bên cửa sổ của Lục Tư Dao, giả mèo kêu một tiếng.
Lục Tư Dao trong phòng nghe thấy tiếng mèo kêu, tự lắm bẩm: "Lạ nhỉ, sao lại có tiếng mèo kêu nhỉ? Chẳng lẽ có con mèo nào trèo lên cửa số nhà mình sao." Nghe Lục Tư Dao nói vậy, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tư Dao, mèo con của anh đó, anh đến rồi."
Lục Tư Dao nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, nói: "Đồ hư hỏng, hóa ra là anh, em còn tưởng là mèo thật."
"Tư Dao, con đang nói chuyện với ai vậy?" Đúng lúc này, giọng nói của mẹ Lục Tư Dao truyền đến từ trong phòng.
Lục Tư Dao vội vàng nói: "Mẹ, không có gì đâu, con đang nói chuyện với người khác.”
Lưu Tiểu Viễn vén rèm cửa của Lục Tư Dao, nhẹ nhàng bước vào phòng Lục Tư Dao, sau đó cười híp mắt nói: "Bảo bối Tư Dao, anh đến rồi."
Lục Tư Dao làm động tác "Suyt" với Lưu Tiểu Viễn, sợ bố mẹ mình nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười một tiếng, nói: "Iư Dao, đừng sợ, anh có cách!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp bày một kết giới trong phòng Lục Tư Dao, như vậy bố mẹ Lục Tư Dao sẽ không nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận