Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 420: Lòng phụ nữ như kim dưới đáy bể †

Chương 420: Lòng phụ nữ như kim dưới đáy bể †Chương 420: Lòng phụ nữ như kim dưới đáy bể †
Chương 420: Lòng phụ nữ như kim dưới đáy bễ 1
Đóng cửa phòng họp, Lưu Tiểu Viễn và Vương Tình đánh luôn một trận ở bên trong, chờ đến khi xong xuôi thì mới lần lượt rời khỏi phòng họp.
Khi Lưu Tiểu Viễn trở về văn phòng, Tô Vân vẫn ngồi trên ghế chăm chú xem phim hoạt hình.
"Được rồi, đừng xem nữa, đến giờ ăn trưa rồi." Thấy đến giờ ăn trưa, Lưu Tiểu Viễn đóng máy tính xách tay lại, dẫn Tô Vân đi ăn trưa.
Đến căng tin, Lưu Tiểu Viễn vốn tưởng Tô Vân sáng nay ở nhà ăn no như vậy, hẳn là không ăn được bao nhiêu, nhưng Lưu Tiểu Viễn phát hiện mình hoàn toàn sai rồi. "Cái này, còn cái này, còn cái này nữa, em muốn tất cả những món này." Tô Vân chỉ vào những món ăn, món nào cũng chỉ một chút. Cô bán hàng bưng thìa múc thức ăn nhìn Lưu Tiểu Viễn, ý là hỏi Lưu Tiểu Viễn, có nên múc cho Tô Vân mỗi món một chút không.
Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói với cô bán hàng: "Cô ơi, cô chờ một chút." Cô bán hàng nghe vậy, gật đầu.
"Tô Vân, sáng nay em ăn nhiều như vậy, trưa còn ăn được nữa không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Tô Vân dùng sức gật đầu nhỏ, nói: "Ăn được, những món ăn này thơm quá, Tô Vân muốn ăn lắm, anh trai, anh cho Tô Vân ăn được không?”
Tô Vân vừa nói vừa làm ra vẻ đáng thương.
"Được rồi, em nói em ăn được thì phải ăn hết đấy nhé. Lát nữa múc nhiều thức ăn như vậy, em lại không ăn hết, xem anh xử em thề nào!"
Lưu Tiểu Viễn lập tức bảo cô bán hàng múc cho lô Vân những loại thức ăn mà cô bé chỉ. Cô bán hàng tuy không hiểu tại sao Lưu Tiểu Viễn lại làm như vậy, nhưng vẫn làm theo.
Múc đây một đĩa thức ăn, sau đó Tô Vân lại múc thêm nhiều cơm, những người ăn ở căng tin thấy Tô Vân tuổi còn nhỏ mà lại có thể ăn nhiều như vậy, đều đỗ dồn ánh mắt về phía cô bé.
Tô Vân thấy mọi người đều nhìn mình, thì khó hiểu hỏi: "Anh trai, mọi người nhìn em làm gì?” Lưu Tiểu Viễn thực sự muốn nói, mọi người đều muốn xem con heo này ăn như thế nào.
Nhưng Lưu Tiểu Viễn không nói như vậy, mà nói: "Bởi vì mọi người đều thấy em đáng yêu và xinh đẹp!"
Tô Vân không hề khiêm tốn chút nào, nói: "Đương nhiên rồi, chị gái em đã nói, em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.”
Ha, đúng là không biết khiêm tốn chút nào!
Lưu Tiểu Viễn vốn tưởng Tô Vân không ăn hết được nhiều thức ăn như vậy, nhưng sự thật chứng minh Lưu Tiểu Viễn đã sai, Tô Vân ăn sạch sẽ thức ăn, không lãng phí một hạt cơm nào.
Sáng nay Tô Vân ở nhà ăn hết ba bát cơm, Lưu Tiểu Viễn chỉ thấy kinh ngạc, bây giờ, Lưu Tiểu Viễn vừa kinh ngạc vừa chắn động.
Tô Vân tuổi còn nhỏ, cái bụng nhỏ không thể chứa được nhiều thức ăn như vậy.
"Iô Vân, bụng em không đau sao?" Lưu Tiểu Viễn không nhịn được hỏi.
Tô Vân lắc đầu nhỏ, nói: "Không đau, không đau chút nào.”
Được rồi, bây giờ Lưu Tiểu Viễn thực sự phục Tô Vân rồi, lớn lên cô bé có thể làm streamer mảng ăn uống được đấy.
Ăn trưa xong, Tô Vân lại đòi đi xem phim hoạt hình, Lưu Tiểu Viễn đành phải đưa Tô Vân về văn phòng, mở máy tính cho Tô Vân xem.
Lúc này, điện thoại của Lưu Tiểu Viễn đột nhiên reo, anh lấy ra xem, thì ra là Mộ Dung Vũ Yến gọi đến.
"Alo, Mộ Dung đại minh tinh, cô có chuyện gì mà gọi điện cho tôi vậy?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
"Hừ, anh là người thế nào vậy? Chính miệng anh nói, bây giờ lại không nhớ là sao?” Mộ Dung Vũ Yến chu môi nói.
Lưu Tiểu Viễn ngắn người, mình đã nói gì với Mộ Dung Vũ Yến, sao mình lại không nhớ nhỉ?
"Đại minh tinh, dạo này tôi bận tối mắt tối mũi, cô nhắc tôi một chút, tôi đảm bảo sẽ nhớ ra." Lưu Tiểu Viễn Cười nói.
Mộ Dung Vũ Yến nghe Lưu Tiểu Viễn giải thích, lúc này mới không giận nữa, cô nói: "Anh đã nói, tôi đến Thị trấn của anh, anh sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà."
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn vỗ đầu mình, đúng là anh đã nói như vậy, hơn nữa còn là hôm qua nói, chỉ là mấy ngày nay bị chuyện của ba chị em Tô Tuyết làm cho đầu óc Lưu Tiểu Viễn căng ra, trí nhớ có chút Suy giảm.
"Ôi chao, cô xem cái đầu của tôi này, không sai, chỉ cần cô đến đây, tôi nhất định sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Mộ Dung Vũ Yến nói: "Tôi đến Thị trần của anh rồi, anh ở đâu?"
Chết tiệt, Mộ Dung Vũ Yến đến Thị trấn rồi, nhanh vậy sao, chẳng phải còn hai ngày nữa mới diễn ra buổi hòa nhạc của cô ta à? Sao lại đến sớm như vậy?
"Tôi ở khách sạn Hoa Cường, cô định vị đến đây đi!" Lưu Tiểu Viễn nói địa chỉ của mình cho Mộ Dung Vũ Yến, bảo cô ta đến chỗ mình.
Làm ra được chuyện như vậy, cũng chỉ có một mình Lưu Tiểu Viễn. Nếu để cho người hâm mộ của Mộ Dung Vũ Yến biết Lưu Tiểu Viễn làm tròn bổn phận chủ nhà như thế này, thì Lưu Tiểu Viễn ước tính sẽ bị nước bọt của người hâm mộ Mộ Dung Vũ Yến làm chết đuối mát.
"Được, tôi đến ngay, đến nơi sẽ gọi điện cho anh!" Mộ Dung Vũ Yến không hề để ý đến chuyện Lưu Tiểu Viễn bảo mình chủ động đến chỗ anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Tiểu Viễn lập tức gọi điện cho Lục Tư Dao, dù sao Lục Tư Dao cũng là người hâm mộ của Mộ Dung Vũ Yến, bảo cô đến đây ăn tối với thần tượng của mình, ước tính cô sẽ rất VUI.
Quả nhiên, Lục Tư Dao nghe được tin tốt này, vui mừng nhảy cẵng lên, tỏ ra vô cùng phần khích.
"Ilư Dao, em nói xem em nên thưởng cho anh thế nào đây?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Lục Tư Dao nói: "Anh còn muốn thưởng, chuyện kia em còn chưa tính sổ với anh đâu đáy!"
Chuyện mà Lục Tư Dao nhắc đến trong miệng đương nhiên là chuyện ở rừng cây thông lần trước, Lưu Tiểu Viễn vốn tưởng rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ Lục Tư Dao vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, quả nhiên phụ nữ đều thích ghi thù.
"Tư Dao, anh đã đồng ý để em làm bà cả rồi, chuyện này có thể bỏ qua không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Lục Tư Dao hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn em bỏ qua cũng được, thế thì phải xem biểu hiện sau này của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận