Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1383: Tìm thỏ con

Chương 1383: Tìm thỏ conChương 1383: Tìm thỏ con
Chương 1383: Tìm thỏ con
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên giường, thấy Tô Tuyết đang giả vờ ngủ, không để ý đến mình.
Lưu Tiểu Viễn cười cười, gọi một tiếng: "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, có phải ngủ rồi không?"
Tô Tuyết vẫn không để ý đến Lưu Tiểu Viễn, trong lòng thầm nghĩ, cô sẽ không để ý đến tên khốn này, xem tên khốn này có thể làm gì mình.
Thấy Tô Tuyết vẫn còn giả vờ ngủ trước mặt mình, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tuyết Nhi của anh ngủ rồi, vậy thì tốt, anh có thể làm chút chuyện xấu."
Tô Tuyết nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, trong lòng giật mình, tên khốn này muốn làm chuyện xấu gì đây?
Ngay khi Tô Tuyết đang nghĩ Lưu Tiểu Viễn muốn làm chuyện xấu gì với mình thì đôi tay dê xồm của Lưu Tiểu Viễn đã đặt lên người Tô Tuyết, bắt đầu tần công Tô Tuyết.
Tô Tuyết đương nhiên không thể để tên khốn Lưu Tiểu Viễn này đắc ý, lập tức tỉnh dậy, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy? Tên khốn, nếu đánh thức Tô Vân thì sao?"
Vừa dứt lời Tô Tuyết, giọng Tô Vân đã vang lên: "Chị ơi, em đã tỉnh rồi, em vừa thấy anh trai sờ loạn trên người chị, có phải trên người chị có đồ ăn ngon không?"
Nghe lời em gái mình nói, Tô Tuyết lập tức nổi đầy gân xanh, đều tại tên khốn này gây họa.
"Em gái, ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Tô Tuyết lập tức dỗ dành Tô Vân, để cô bé ngủ.
Nhưng Tô Vân lại bướng bỉnh nói: "Chị ơi, nếu chị không nói cho em biết anh trai sờ gì trên người chị, em sẽ không ngủ."
Tô Tuyết có thể trả lời thế nào, chẳng lẽ cáo tố Tô Vân, anh trai em không sờ gì trên người chị, chỉ muốn làm chị vui vẻ thôi.
Tô Tuyết liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, ánh mắt như muốn nói, đều tại tên khốn này gây họa, anh còn cười được à.
Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Tuyết bó tay, cười nói với Tô Vân: “Tô Vân à, anh trai đang sờ con thỏ con trên người chị của em, xem xem thỏ có trốn trên người chị của em không."
Tô Vân nghe vậy, lập tức phán khởi hỏi: "Vậy anh trai, anh có tìm thấy thỏ trên người chị em không?"
Tô Tuyết lúc này đã hiểu ý trong lời nói của Lưu Tiểu Viễn, nghe tên khốn Lưu Tiểu Viễn này lại lấy mình ra đùa, lập tức tặng cho Lưu Tiểu Viễn một cái liếc mắt, để Lưu Tiểu Viễn tự mình cảm nhận.
Lưu Tiểu Viễn không thèm để ý đến ánh mắt của Tô Tuyết, cười nói với Tô Vân: "Tìm rồi, còn tìm được hai con."
Tô Vân lập tức nhìn Tô Tuyết, hỏi: "Chị ơi, thỏ thật sự trốn trên người chị sao, cho em xem có được không?"
Lúc này Tô Tuyết thực sự muốn đá Lưu Tiểu Viễn máy cái, vì tên khốn này thực sự quá đáng.
"Em gái, đừng nghe anh trai em nói bậy, anh ấy nói bậy đấy, đừng để ý đến anh ấy." Tô Tuyết nói với Tô Vân.
Lưu Tiểu Viễn thấy không thể ảnh hưởng đến giác ngủ của Tô Vân, cười nói: "Được rồi, Vân Nhi, ngủ đi, vừa rồi anh trai chỉ đùa với em thôi, ngủ đi, nếu không ngày mai đi học lại buồn ngủ."
Tô Vân vẫn rất ngoan, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đợi Tô Vân ngủ say, Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn lại bắt đầu làm bậy, liền kéo Lưu Tiểu Viễn ra khỏi phòng.
Ra ngoài, Tô Tuyết nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tên khốn, anh muốn làm gì?”
Lưu Tiểu Viễn còn chưa trả lời Tô Tuyết, Tô Vũ đã trả lời trước: "Chị ơi, anh rễ muốn ăn chị tối nay, đúng không anh rễ?"
Thấy Tô Vũ càng ngày càng quá đáng, Lưu Tiểu Viễn nói: "Em yên tâm, tối nay nhất định cũng sẽ ăn em."
Tô Vũ nhìn Lưu Tiểu Viễn, cười khúc khích: "Anh rễ, không biết anh có đủ năng lực để ăn cả em và chị không?”
Nghe lời Tô Vũ nói, Lưu Tiểu Viễn lập tức nổi máu dê, vậy mà Lưu Tiểu Viễn cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng vẫn không dám hành động, vì sợ Tô Tuyết tức giận.
Bây giờ, Tô Vũ chủ động nói ra chuyện này, có phải đang phát ra tín hiệu gì đó, đang nói với Lưu Tiểu Viễn rằng Tô Tuyết cũng đã đồng ý với chuyện này rồi không? "Tuyết Nhi, em thấy thế nào? Như vậy có thể tiết kiệm thời gian, xong việc rồi, mọi người có thê nghỉ ngơi thoải mái." Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết hỏi.
Tô Tuyết trước là trừng mắt nhìn Tô Vũ, sau lại trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Hai đồ dâm dê các người muốn làm chuyện xấu thì cứ làm đi, đừng có lôi em vào.”
"Chuyện này nếu không có người chị như em cùng làm thì không được, bởi vì Tô Vũ còn cần em phải hướng dẫn." Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa nói.
Sau đó, dưới sự bá đạo của Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng kéo Tô Tuyết và Tô Vũ vào phòng mình.
Những chuyện tiếp theo thì không cần nói cũng biết, Lưu Tiểu Viễn hưởng thụ hạnh phúc của người đàn ông có nhiều vợ.
Mặc dù Tô Tuyết là chị, nhưng trong chuyện này, Tô Vũ mới là người có kinh nghiệm hơn, vì Tô Vũ phóng khoáng hơn.
So với Tô Vũ, Tô Tuyết có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng hai chị em giống như hoa lan mùa xuân và hoa cúc mùa thu, mỗi người một vẻ.
Xong việc, Lưu Tiểu Viễn ôm hai cô gái ngủ, nhưng vừa sáng sớm, Tô Tuyết và Tô Vũ đã dậy, vì sợ Tô Vân tỉnh dậy không thấy họ sẽ khóc thét lên.
Lưu Tiểu Viễn tiếp tục ngủ say, tối qua cũng coi như vất vả, nếu không ngủ đến mười giờ sáng thì không dậy.
Kết quả, Tô Tuyết vẫn bưng bữa sáng đến tận giường cho Lưu Tiểu Viễn, đút cho Lưu Tiểu Viễn ăn.
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy làm hoàng đế cũng chẳng qua như vậy, hưởng thụ sự hầu hạ của Tô Tuyết, Lưu Tiểu Viễn cười nói với Tô Tuyết: "Tuyết Nhi, em tốt quá."
Tô Tuyết liếc Lưu Tiểu Viễn, nói: "Em tốt, tên khốn anh tối qua lại trêu chọc hai chị em em như vậy, anh đúng là đồ khốn nạn."
Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa hỏi: "Vậy Tuyết Nhi, em thành thật nói cho anh biết, tối qua như vậy có sướng và kích thích không?”
Tô Tuyết trực tiếp lắc đầu nói: "Không sướng chút nào, hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận