Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 352: Đừng đánh nữa 2

Chương 352: Đừng đánh nữa 2Chương 352: Đừng đánh nữa 2
Chương 352: Đừng đánh nữa 2
Lưu Tiểu Viễn đánh tới nghiện, nghe cô nói vậy thì đáp lời: "Tư Dao, tục ngữ có câu “Có qua có lại, mới toại lòng nhau". Nếu như em đã cho anh biết thế nào là bạo lực ôn nhu, vậy thì anh tất nhiên cũng phải báo đáp lại cho em chứ!"
"Tên xấu xa, thật sự đừng đánh nữa, người ta... người ta thật sự chịu không nỗi rồi." Lục Tư Dao sốt ruột nói.
Bởi vì Lục Tư Dao phát hiện, chỗ đó của mình đã bắt đầu âm ướt, tiểu huyệt của cô đã ướt rồi, nếu còn tiếp tục đánh thì nhất định sẽ nước chảy thành sông.
"Tổng giám đốc..." Đúng lúc này, Vương Tình thậm chí không gõ cửa, trực tiếp vặn khóa cửa đi vào. Cô vào đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây ngắn cả người, lời đã đến bên miệng cũng không sao phát ra được.
Ngắn người một lúc, Vương Tình lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vương Tình đứng ở cửa, nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn tháy, hai má không nhịn được mà đỏ bừng lên. Cô không ngờ tổng giám đốc lại thích chơi như vậy, ừm, mặc dù có hơi hoang đường, nhưng nghĩ lại thì cũng rất kích thích!
"Ôi trời Vương Tình ơi Vương Tình, trong đầu mày đang nghĩ vớ vần cái gì vậy? Không được nghĩ ngợi lung tung như thế!" Vương Tình vỗ một cái vào đầu mình, có gắng không nghĩ đến những ván đề này, nhưng cô lại không thể kiềm chế được, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh không dành cho trẻ em.
Đợi Vương Tình đi ra ngoài, Lục Tư Dao nằm sắp trên bàn giống như một con mèo bị giãm phải đuôi, không biết lây sức từ đâu, đột nhiên bò xuống khỏi bàn làm việc.
"Khón kiếp, đều tại anh, sau này em còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa?" Lục Tư Dao mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng quyến rũ đó, quả thực khiến người ta không thể chịu nổi!
Lưu Tiểu Viễn cũng không ngờ Vương Tình lại đột nhiên xông vào, anh khẽ cười nói: "Dù sao em cũng là người phụ nữ của Lưu Tiểu Viễn anh, bị người khác nhìn thấy thì có làm sao? Nam nữ yêu nhau, điều đó rất bình thường, huống hồ chúng ta còn chưa làm gì!"
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn giống như những tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, trực tiếp ôm Lục Tư Dao vào lòng.
Lục Tư Dao dựa vào lòng Lưu Tiểu Viễn, cảm nhận hơi ám trong vòng tay anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Cô có cảm giác, mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!
Lưu Tiểu Viễn đích thân đưa Lục Tư Dao ra khỏi khách sạn. Nhìn thấy Lục Tư Dao không đi về hướng đồn cảnh sát mà lại đi về hướng nhà, Lưu Tiểu Viễn không khỏi nhắc nhở: "Tư Dao, đi nhằm hướng rồi, em không phải đi làm sao? Sao lại đi về nhà?"
Lục Tư Dao đương nhiên biết đây là đường về nhà, cô muốn về nhà thay quần lót, vừa rồi bị Lưu Tiểu Viễn đánh vào mông ở văn phòng, quân bó sát hơi ướt, mặc vào người rất khó chịu.
"Khốn kiếp, chẳng lẽ em về nhà thay quản lót cũng phải nói cho anh biết sao?" Lục Tư Dao thầm mắng.
"Em biết, em về nhà có chút việc!" Lục Tư Dao bực bội nói.
Lưu Tiểu Viễn ồ một tiếng, trong lòng lại thấy kỳ lạ, vừa rồi còn tốt, mình chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu mà sao cô đã xù lông rồi? Chẳng lẽ nhắc nhở cũng là sai sao?
Trở lại khách sạn, Lưu Tiểu Viễn vừa định đi thang máy lên văn phòng, thì lại gặp Vương Tình đang cầm cặp tài liệu đi ra.
"Tổng giám đốc, bận xong rồi sao?" Vương Tình một câu hai ý hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nhìn thấy Vương Tình thì không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm đó, bụng dưới của anh lập tức nóng bừng lên.
"Quản lý Vương, có muốn tiếp tục bận với tôi một chút không?" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Trải qua chuyện tối hôm đó, Lưu Tiểu Viễn không còn là Lưu Tiểu Viễn trước kia nữa, cũng không sợ bị yêu tinh Vương Tình này ăn mát. Dù sao thì một thân đồng tử này của anh sớm muộn cũng phải phá mà thôi, để lần đầu cho thiếu phụ Vương Tình này dường như cũng là một sự lựa chọn không \ệ.
Tất nhiên, trong lòng Lưu Tiểu Viễn cũng rất rõ ràng, Vương Tình chủ động tiếp cận mình như vậy, chắc chắn là vì coi trọng thực lực của mình. Nếu nói Vương Tình là phụng mệnh ông bố Vương Tùng Nhân của cô thì Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không tin.
Bởi vì từ việc Vương Tình một mình đưa con gái ra ngoài phiêu bạt những năm nay có thê thấy, Vương Tình là một người phụ nữ rất có chủ kiến.
Cho nên, Vương Tình tuyệt đối sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Vương Tùng Nhân mà đến quyền rũ anh đâu. Bởi vì, nếu như Vương Tình là người như vậy, thì cô đã sớm tìm cho Vương Tuyết Kỳ một người bố dượng rồi.
Vương Tình thấy Lưu Tiểu Viễn càng ngày càng to gan thì khẽ liếc nhìn anh một cái, sau đó cắn môi dưới, làm ra vẻ thẹn thùng, nói: "Được."
"Vậy đi thôi!" Lúc này, thang máy vừa vặn đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Lưu Tiểu Viễn liền nói với Vương Tình.
Hai người bước vào thang máy, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Trong không gian chật hẹp này, bầu không khí lập tức tràn đầy cảm giác ái muội.
Nếu như trong thang máy không có camera giám sát, Lưu Tiểu Viễn thực sự muốn Vương Tình nếm thử sự lợi hại của Long trảo thủ của mình.
Vương Tình mặc đồng phục đặc trưng của phụ nữ công sở, đi một đôi giày cao gót màu đen, đôi chân dài thon thả bọc trong đôi tất đen, gợi cảm cứ gọi là thôi rồi. Nhát là bộ ngực khủng của cô, giống như lớp áo sơ mi cũng không ngăn cản được sự dũng mãnh của nó, lúc nào cũng có thể phá tan vải vóc mà chui ra ngoài.
Quản lý Vương, lát nữa có muốn uống sữa không?" Lưu Tiểu Viễn liếc mắt nhìn bộ ngực cao ngất của Vương Tình, hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt của Vương Tình lập tức đỏ bừng như hoa đào tháng ba, vô cùng quyền rũ.
"Tổng giám đốc, anh..." Vương Tình vừa nói, vừa như một cô nữ sinh giơ nắm đấm lên định đánh Lưu Tiểu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận