Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 390: Không thể đoán trước 1

Chương 390: Không thể đoán trước 1Chương 390: Không thể đoán trước 1
Chương 390: Không thể
đoán trước †
Ngay khi Lưu Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô gái bí ấn mặc đồ trắng đã đi rồi thì cô gái bí ân mặc đồ trắng lại như ma trơi xuất hiện trước mặt Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt Quả nhiên mình vẫn quá ngây thơ rồi!
"Tiên tử, tôi biết cô lợi hại, nhưng cô cũng không cần trước mặt tôi lúc nào cũng chơi trò đến không thấy bóng đi không thấy hình như vậy chứ, tim tôi chịu không nổi!" Lưu Tiểu Viễn buồn bực không thôi.
Trái tim Lưu Tiểu Viễn tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nồi cô ta dọa như vậy, ước chừng nếu cứ tiếp tục như vậy thêm vài lần nữa, trái tim Lưu Tiểu Viễn sẽ bị dọa đến phát bệnh mát.
"Tôi không muốn bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của tôi!" Cô gái bí ẩn mặc đồ trắng lạnh lùng nói.
Cô cũng không phải đang vụng trộm với tôi, có gì mà không thể để người khác biết.
"Tiên tử, có chuyện gì cứ hỏi, tôi nhát định sẽ trả lời thật lòng!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Ở bên cạnh cô gái bí ẩn mặc đồ trắng này, Lưu Tiểu Viễn lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào nàng ta không vui rồi ra tay với mình.
"Tôi hỏi anh, anh có biết lần này có bao nhiêu cao thủ Hoá kình đến núi tìm Huyết Linh Chỉ không?" Cô gái bí ân mặc đồ trắng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì trong thôn chúng ta sắp có hơn mười người đến, còn những thôn khác có người đến hay không thì tôi không biết. Hay là thế này, tôi đi dò hỏi giúp tiên tử, tối mai sẽ trả lời tiên tử!"
"Không cần, đợi đến tối mai anh trả lời, thì tôi đã tự mình dò hỏi được rồi!"
Chết tiệt, tôi còn chẳng muốn đi dò hỏi chuyện này giúp cô đâu, không đi thì càng tốt, tôi được tự dol
"Tiên tử, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, tiên tử xem giờ cũng không còn sớm nữa rồi, nếu về muộn, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ lo lắng!" Lưu Tiểu Viễn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tính cách của cô gái bí ẩn mặc đồ trắng này quả thực không thể đoán trước.
"Chờ đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!" Cô gái bí ân mặc đồ trắng trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, đôi mắt đẹp kia toát lên vẻ lạnh lẽo.
Sau khi nhìn cô gái bí ẩn mặc đồ trắng, Lưu Tiểu Viễn lập tức dời mắt đi, rồi ánh mắt lại ngay lập tức đáp xuống hai ngọn núi của người phụ nữ mặc đồ trắng bí ẩn.
Lúc này, trong đầu Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đó chính là nếu anh có được đôi mắt thấu thị trong truyền thuyết thì sẽ tuyệt biết bao. Bằng cách này, anh có thể nhìn xuyên qua quần áo để biết người phụ nữ trước mặt có phải là hàng thật hay không, nếu không anh phải làm anh hùng để chống lại hàng giả."Mắt anh đang nhìn đi đâu vậy?" Giọng nói của người phụ nữ áo trắng thần bí đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, như thể nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống máy độ.
Lưu Tiểu Viễn không khỏi rùng mình ngay lập tức dời mắt đi, rồi ngắng đầu nhìn lên bầu trời, nói: "Tiên tử, tôi đang nghĩ, tiên tử là từ Quảng Hàn cung xuống hay là từ Dao Trì xuống vậy."
Lưu Tiểu Viễn đều khen ngợi sự thông minh của mình, không những tránh được vấn đề, còn ám chỉ khen đối phương một câu. Cái gọi là từ Quảng Hàn cung xuống, tức là nói nàng như tiên tử Hằng Nga, từ Dao Trì xuống, tức là nói nàng là Tây Vương Mẫu.
Theo Lưu Tiểu Viễn thấy, câu khen này của mình tuy không thể khiến cô gái bí ân mặc đồ trắng này nở nụ cười, nhưng cũng có thể khiến cô không so đo chuyện mình nhìn ngực cô.
Tuy nhiên, Lưu Tiểu Viễn lại nghĩ nhiều rồi, cô gái bí ẩn mặc đồ trắng này căn bản không theo lẽ thường, lạnh lùng nói: "Đừng có trước mặt tôi mà ba hoa, nếu không tôi sẽ khiến anh chết rất khó coil"
Chết tiệt! Cô nàng này, câu khen này coi như khen trúng chỗ ngứa rồi, trong lòng Lưu Tiểu Viễn bỗng như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại.
Đối mặt với cô gái bí ẩn mặc đồ trắng hung bạo này, Lưu Tiểu Viễn tuy rất muốn đè người phụ nữ này xuống dưới thân, trực tiếp làm cho cô cầu xin tha thứ. Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi, nếu hành động thì e rằng sẽ chết rất thảm. "Sao thế? Câm rồi à?" Cô gái bí ân mặc đồ trắng thấy Lưu Tiểu Viễn đột nhiên không nói nữa, lập tức hỏi.
Lưu Tiểu Viễn bực mình nói: "Chẳng phải cô nói tôi mà ba hoa nữa thì sẽ khiến tôi chết rất khó coi sao? Cô đã nói như vậy rồi, tôi còn dám mở miệng sao!"
Cái gọi là sĩ có thể giết, không thể nhục, chết tiệt, người phụ nữ này quá kiêu ngạo rồi, Lưu Tiểu Viễn cũng có tính khí. Tuy sợ chết, nhưng không có nghĩa là có thể để người phụ nữ này tùy ý nhào nặn!
"Anh... hừ!" Cô gái bí ẩn mặc đồ trắng trực tiếp bị một câu nói của Lưu Tiểu Viễn làm cho tức đến nói không nên lời, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Cứ như vậy, cô gái bí ẩn mặc đồ trắng không nói, Lưu Tiểu Viễn cũng không mở miệng, tôi sẽ đấu với cô, dù sao tôi cũng có thời gian, cùng lắm thì một đêm không ngủ.
Vài phút sau, cô gái bí ân mặc đồ trắng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Tôi hỏi anh, anh có thấy trong đám cao thủ Hoá kình kia có một người phụ nữ không?”
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu, không nói gì.
"Anh câm rồi à?" Cô gái bí ẩn mặc đồ trắng thấy Lưu Tiểu Viễn chỉ lắc đầu không nói, tức giận hừ lạnh một tiếng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn vẫn không nói, lắc đầu, tỏ vẻ mình không câm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận