Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 819: Dương Tử Hiên chật vật 1

Chương 819: Dương Tử Hiên chật vật 1Chương 819: Dương Tử Hiên chật vật 1
Chương 819: Dương Tử Hiên chật vật 1
Đến nhà vệ sinh, Dương Tử Hiên liền đánh giá xem nhà vệ sinh có cửa số không, nếu có cửa số thì có thể trèo ra ngoài được không.
Bởi vì theo Dương Tử Hiên thấy thì dù có phải trèo cửa số để chuồn đi thì cũng có thể diện hơn là trước mặt mọi người học chó bò, học chó sủa.
Cho nên, đến nhà vệ sinh, đôi mắt Dương Tử Hiên như mắt trộm nhìn khắp nơi.
Thấy Dương Tử Hiên như vậy, Lưu Tiểu Viễn thấy buồn cười, tên này xem ra là vẫn chưa hết ý định trốn chạy.
"Dương Tử Hiên, anh đang nhìn gì vậy? Có phải thấy nhà vệ sinh này còn sang trọng hơn nhà anh không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Còn những suy nghĩ nhỏ nhặt của Dương Tử Hiên, Lưu Tiểu Viễn biết rõ, hỏi như vậy là cố tình trêu chọc Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên đang tức tối, nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, không nhịn được phản pháo: "Nhà tôi là biệt thự sang trọng, anh tưởng như nhà anh à, nhà đất à?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Nhà đất rất tốt, mùa hè mát, không cần bật điều hòa, bảo vệ môi trường!"
Dương Tử Hiên bây giờ không có tâm trạng ở đây đấu võ mồm với Lưu Tiểu Viễn, bây giờ tâm trí anh ta chỉ muốn trốn chạy, hơn nữa, theo như phát hiện vừa rồi, Dương Tử Hiên đã phát hiện ra nơi có thể trốn thoát, chính là ở chỗ cửa sổ.
Mặc dù chỗ cửa số hơi cao nhưng Dương Tử Hiên tin với bản lĩnh của mình thì vẫn có thể trèo lên được.
"Hừ!" Dương Tử Hiên nói xong, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, anh ta muốn đợi Lưu Tiểu Viễn đi rồi mới bắt đầu màn trốn chạy của mình.
Lưu Tiểu Viễn cười nhìn thoáng qua cửa số đó, rồi bắt đầu xả nước, xả nước xong, Lưu Tiểu Viễn cười nói với Dương Tử Hiên: “Tôi nói này Dương Tử Hiên, anh xong chưa?"
Dương Tử Hiên khó chịu nói: "Tôi chưa xong, anh ởi trước đi!"
Lưu Tiểu Viễn ngạc nhiên hỏi: "Lâu vậy rồi mà chưa xong, anh bị tiêu tiện không tự chủ à?" Dương Tử Hiên ở bên trong tức đến nỗi muốn đấm vào mặt Lưu Tiểu Viễn, tên này đúng là quá thâm nhưng vì kế hoạch bỏ trốn của mình, Dương Tử Hiên vẫn nhịn.
"Việc của tôi không liên quan đến anh." Dương Tử Hiên khó chịu nói.
"Ô, vậy tôi đi trước nhé, anh cân thận chút, đừng ngã vào bồn cầu đấy." Lưu Tiểu Viễn cười đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Viễn đi ra ngoài, Đàm Linh San lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu ca, anh không sợ Dương Tử Hiên nhân cơ hội trốn mất à?"
Người phụ nữ này đúng là thông minh, Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, Đàm Linh San này chỉ cần nhìn là biết ngay ván đề nằm ở đâu. Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem kịch hay."
Mộ Dung Vũ Yến lập tức nói: "Tôi cũng đi!”
Sau chuyện Lưu Tiểu Viễn nhảy street dance vừa rồi, Mộ Dung Vũ Yến phát hiện mình càng ngày càng mê mệt Lưu Tiểu Viễn.
"Mọi người có muốn ra ngoài xem kịch hay không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Có người lập tức phản ứng là có chuyện gì náo nhiệt, có người vẫn chưa phản ứng kịp nhưng chỉ cần nghe nói có chuyện náo nhiệt thì lập tức đi ra ngoài.
Ba người Lưu Tiểu Viễn đi trước đến chỗ cửa số nhà vệ sinh, núp sau một cái cây.
Vừa núp xong thì thấy Dương Tử Hiên vát vả trèo lên cửa số, nhìn trái nhìn phải, xem xung quanh có ai không.
Đột nhiên, Dương Tử Hiên phát hiện mọi người đều đi về phía này, giật mình, định nhảy xuống, đúng lúc này, Lưu Tiểu Viễn từ sau cây ló ra.
"Dương Tử Hiên, anh đang làm gì vậy? Muốn nhảy cửa số à? Anh muốn tìm chết cũng không thể làm thế này được chứ, mới có bao nhiêu tầng, anh nhảy xuống từ trên đó chắc chắn không chết được, huống hồ bên dưới còn là bãi cỏ."
Dương Tử Hiên thấy Lưu Tiểu Viễn, lập tức biết mưu nhỏ của mình đã bị Lưu Tiểu Viễn nhìn thấu, đáng thương cho anh ta còn ngây ngốc tưởng kế hoạch của mình là hoàn hảo. "Lưu Tiểu Viễn, anh lợi hại lắm!" Dương Tử Hiên hung dữ nói, định nhảy vào nhà vệ sinh.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Dương Tử Hiên, anh nhảy chậm thôi, đừng có mà nhảy vào bồn cầu đáy."
Người ta vẫn nói lên núi dễ xuống núi khó, Dương Tử Hiên đột nhiên phát hiện mình trèo lên cửa số dễ nhưng bây giờ muốn nhảy xuống thì hơi khó khăn.
Đúng lúc này, những người xem náo nhiệt cũng đi đến, thây Dương Tử Hiên trên cửa số, mọi người lập tức hiểu là sao.
Dương Tử Hiên chỉ thấy bây giờ mắt mặt đến tận nhà, trốn không thành công, mát mặt chết đi được.
"Tử Hiên, anh đang làm gì vậy? Đừng làm chuyện ngốc nghếch." Những người quen Dương Tử Hiên đều hét lên với anh ta.
Dương Tử Hiên không để ý đến lời những người này, lập tức dùng tay đặt lên cửa số, rồi hai chân bắt đầu treo lơ lửng trên không, đầu nghiêng sang một bên nhìn xuống dưới, rồi hai tay buông ra, lập tức nhảy xuống.
Hai chân chạm đất, cả người Dương Tử Hiên ngã ngửa ra sau, đầu đập "Bịch." một tiếng xuống đắt, đau đến nỗi Dương Tử Hiên nhăn mặt.
Một lúc sau, Dương Tử Hiên mới từ dưới đất bò dậy, dùng tay sờ đầu mình, chết tiệt, sưng hết cả lên rồi.
Dương Tử Hiên biết chiêu trốn chạy này không thực hiện được nữa, đành phải cắn răng đi ra ngoài. Ra ngoài, thấy Lưu Tiểu Viễn và những người khác đã trở lại trong trang viên.
Thấy Dương Tử Hiên đi ra, Lưu Tiểu Viễn cười trên nỗi đau khổ của người khác đi đến trước mặt Dương Tử Hiên, cười nói: "Dương Tử Hiên, thua cuộc đừng nghĩ quản nhảy lầu."
Dương Tử Hiên nghĩ thầm, đồ khốn, ai nghĩ quân nhảy lầu chứ?
Dương Tử Hiên trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn nhưng lại không dám nói ra lời gì quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận