Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 276: Mở to mắt chó ra mà xem 1

Chương 276: Mở to mắt chó ra mà xem 1Chương 276: Mở to mắt chó ra mà xem 1
Chương 276: Mở to mắt chó ra mà xem †
"Này, anh còn chần chừ gì nữa, lên xe làm tài xế cho tôi đi!" Lưu Tiểu Viễn hét về phía Châu Phàn.
Châu Phàn nghe vậy, lập tức đi đến vị trí ghé lái, mở cửa xe rồi lên xe, đồng thời trong lòng nghĩ: "Thằng nhóc, bây giờ cứ để mày đắc ý, lát nữa tao sẽ cho mày biết tay!"
Lưu Tiểu Viễn ngồi ở hàng ghế sau, trên mặt luôn nở nụ cười, anh đương nhiên biết Châu Phàn gọi mình đến là muốn làm gì, nhưng Lưu Tiểu Viễn bây giờ có tài mà có cả gan, anh muốn xem xem Châu Phàn muốn chơi trò gì.
Châu Phàn suốt dọc đường không ngừng nhìn tình hình của Lưu Tiểu Viễn qua gương chiếu hậu trong xe, anh ta sợ Lưu Tiểu Viễn không vui, đột nhiên từ phía sau tấn công mình.
Xe chạy trên đường khoảng hơn mười phút thì rẽ vào một nhà máy.
Nhà máy này là của nhà Châu Phàn, anh ta đưa Lưu Tiểu Viễn đến đây là muốn dạy cho Lưu Tiểu Viễn một bài học.
Châu Phàn dừng xe trước cửa kho ở tầng một, sau đó nói với Lưu Tiểu Viễn : "Đến nơi rồi!"
Lưu Tiểu Viễn xuống xe, nhìn xung quanh một lượt, nói: "Anh đưa tôi đến nhà máy làm gì? Chẳng lẽ anh muốn tôi tham quan nhà máy này sao?”
Châu Phàn nói: "Nếu mày muốn nghĩ vậy cũng được, theo tao vào đi!"
Châu Phàn vừa nói vừa dùng chìa khóa điều khiển từ xa từ từ nâng cửa cuốn điện lên, đi vào trước.
Lưu Tiểu Viễn không vào, mà nhìn xung quanh, phát hiện nhà máy này có quy mô trung bình, nhìn những tắm vải bên ngoài thì có vẻ đây là một nhà máy may.
Châu Phàn thấy Lưu Tiểu Viễn đứng ở cửa không vào, còn tưởng Lưu Tiểu Viễn sợ hãi, không dám vào, lập tức lên tiếng chế giễu: "Thằng nhóc, có phải mày sợ rồi không, không dám vào phải không?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đùa à, tôi có gì mà không dám vào, tôi chỉ đang ngắm cảnh thôi."
Châu Phàn đứng ở cửa cuốn, nói: "Đừng có nói nhảm, có bản lĩnh thì vào đây, nếu mày là đồ nhát gan thì cứ đứng ngoài đó."
"Đã muốn ăn đòn sớm như vậy, vậy thì tôi sẽ giúp anh toại nguyện.” Nói xong, Lưu Tiểu Viễn không chút do dự đi theo Châu Phàn vào, thấy Lưu Tiểu Viễn đi theo vào, trên mặt Châu Phàn lộ ra nụ cười đắc ý.
Sau đó, Châu Phàn cầm chìa khóa điều khiển từ xa bám một cái, cửa cuốn từ từ hạ xuống.
Châu Phàn quen đường quen lồi tìm đến công tắc nguồn trên tường, bật công tắc lên, sau đó toàn bộ đèn trong kho sáng lên.
"Ha ha... Thằng nhóc, mày chết chắc rồi! Hôm nay tao sẽ bắt mày quỳ xuống câu xin tao!" Châu Phàn cười lớn, cười một cách ngạo mạn. Sau tiếng cười, một người từ từ bước ra, Châu Phàn thấy người này, lập tức nở nụ cười nịnh nọt đi tới, nói: "Anh Tân, chính là thằng nhóc này, làm phiền anh Tân giúp tôi dạy dỗ nó một trận!"
"Vương Tân Vũ, cậu cũng ở đây à!" Thấy người tới, Lưu Tiểu Viễn vui vẻ, người mà Châu Phàn mời đến dạy dỗ mình lại chính là Vương Tân Vũ.
Cũng không biết Vương Tân Vũ làm sao lại chơi với loại người như Châu Phàn này?
Vương Tân Vũ thấy người mà Châu Phàn muốn dạy dỗ là Lưu Tiểu Viễn thì cả người đều ngây ngốc, cho dù có cho Vương Tân Vũ mười lá gan thì anh ta cũng không dám dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn.
Phải biết rằng người trước mắt này chính là nhân vật lợi hại có thể dễ dàng đánh bại cả Diệp Tử Phàm được mệnh danh là yêu nghiệt.
Hơn nữa, Vương Tân Vũ còn muốn làm quen với Lưu Tiểu Viễn, sao có thể vì Châu Phàn mà đi dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn được.
"Anh Tân, hai người quen nhau à?" Châu Phàn đột nhiên có một dự cảm không lành.
Vương Tân Vũ không thèm để ý đến Châu Phàn, trực tiếp bước nhanh đến bên cạnh Lưu Tiểu Viễn, cười nói: “Anh Lưu à, không ngờ lại là anh, thật không ngờ!"
Lúc này, cho dù Châu Phàn có là kẻ ngốc thì cũng biết, để Vương Tân Vũ dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn là hoàn toàn không thể. Từ tình hình hiện tại mà xem, hai người này không liên thủ đối phó với Châu Phàn anh ta đã là tốt lắm rồi.
"Vương Tân Vũ, cậu nói bây giờ phải làm sao? Là cậu ra tay dạy dỗ tôi trước, hay là thế nào?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Vương Tân Vũ hỏi.
Vương lân Vũ cười nói: "Anh Lưu nói đùa rồi, sao tôi dám ra tay với anh, cho dù có mấy Vương Tân Vũ cũng không phải là đối thủ của anh Lưu, làm sao tôi có thể làm chuyện tự chuốc lấy nhục như vậy được."
"Vậy cậu định làm thế nào?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Vương Tân Vũ hỏi.
Vương Tân Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Anh Lưu, anh đợi một chút, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa anh về khách sạn!"
Vương Tân Vũ nói xong, liền đi về phía Châu Phàn, Châu Phàn thấy vậy, sợ hãi vội vàng lùi lại, vừa lùi vừa hỏi: "Anh Tân, anh muốn làm gì? Anh Tân, anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì?" Vương Tân Vũ đi đến trước mặt Châu Phàn, giơ tay tát cho Châu Phàn một cái, tát cho Châu Phàn choáng váng, hai mắt nỗ đom đóm.
"Mẹ kiếp, ai bảo mày mù mắt chó, còn dám bảo tao dạy dỗ anh Lưu, tao thấy mày sống không còn bao lâu nữa rồi!" Vương Tân Vũ nói xong, lại đá cho Châu Phàn một cước, đá cho Châu Phàn ngã xuống đất, hai tay ôm bụng kêu thảm thiết.
Lưu Tiểu Viễn là khán giả mà thấy cũng thấy đau, huống chỉ là Châu Phàn bị đánh.
"Anh... anh Tân, tôi sai rồi, xin anh đừng... đừng đánh nữal" Châu Phàn nằm trên đất đau đớn cầu xin. "Không cho mày một bài học thì không được, cũng không mở to mắt chó ra xem anh Lưu là ai, người mà thằng ngốc như mày có thể đắc tội được sao?" Vương Tân nói xong, lại đá cho Châu Phàn một cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận