Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1121: Mỗi người một ngả

Chương 1121: Mỗi người một ngảChương 1121: Mỗi người một ngả
Chương 1121: Mỗi người
một ngả
Luyện đan sư của công hội Luyện đan nói: "Người này tên là Trương Xuyên, cường giả Kim Đan thứ nhát, đệ tử của đảo Bồng Lai."
Đầu xanh đầu đỏ này lại là cường giả Kim Đan thứ nhất, không ngờ được, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt đã giải quyết được hai Tu sĩ cấp Kim Đan sơ kỳ, những người có mặt không còn ai dám chế giễu điệu nhảy của đầu xanh đầu đỏ nữa.
Thiếu niên đầu xanh đầu đỏ lập tức cười nói: "Mọi người, có hứng thú nhảy cùng tôi không, nào!"
Đầu xanh đầu đỏ nói xong, lại nhảy lên, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhảy thật vui vẻ, thật thoải mái.
"Âm ầm!" Đột nhiên có một tiếng nỗ lớn từ vực sâu truyền đến, thiếu niên đầu xanh đầu đỏ dừng điệu nhảy ma quái của mình lại, mọi người cũng hướng mắt về phía vực sâu.
Bởi vì mọi người đều biết, Huyết sắc luyện ngục sắp mở ra, tâm trạng của mọi người trở nên vô cùng căng thẳng.
Trái tim của Lưu Tiểu Viễn cũng trở nên căng thẳng, Huyết sắc luyện ngục mở ra, phải vào trong đó tìm tung tích của Dược vương đỉnh.
Nếu Dược vương đỉnh không có trong Huyết sắc luyện ngục thì đối với Lưu Tiểu Viễn mà nói, đó là một đòn chí mạng. Vì vậy, khi nghe thấy tiếng ầm ầm bên dưới, Lưu Tiểu Viễn cầu nguyện trong lòng, hy vọng Dược vương đỉnh ở trong đó.
Ánh mắt của mọi người đều đỗ dồn vào vực sâu, không chớp mắt, như sợ bỏ lỡ thứ gì đó tốt đẹp.
Ngay lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng đỏ như máu từ vực sâu bắn ra, trực tiếp lên tận trời cao.
"Huyết sắc luyện ngục đã mở, mọi người mau vào trong." Không biết ai hét lên một câu như vậy, lập tức mọi người ầm ï lên, mọi người giống như đang nhảy xuống nồi nước sôi, chủ động nhảy xuống.
Sợ rằng nhảy chậm, đồ tốt bên trong sẽ bị người khác cướp mát.
"Các cậu phải ghi nhớ lời tôi dặn, vào trong đó rồi, nhất định phải đoàn kết, biết chưa!" Luyện đan sư của công hội Luyện đan một lần nữa dặn dò.
Lưu Tiểu Viễn và những người khác nhảy theo xuống, tiến vào Huyết sắc luyện ngục này, Lưu Tiểu Viễn ngửi thấy một mùi tanh tưởi, rất khó ngửi, khiến người ta buồn nôn.
Đi theo cột sáng này, Lưu Tiểu Viễn và những người khác đã đến Huyết sắc luyện ngục, khi đứng vững, Lưu Tiểu Viễn nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh đều là một màu đỏ như máu, quả là Huyết sắc luyện ngục.
Nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy dưới chân là một vùng đất cát sỏi, xung quanh là một vùng đất hoang vu, không có gì cả, giống như sa mạc.
"Những ai muốn đi theo Lư Nhất Phong tôi thì đi!" Lư Nhát Phong lập tức nói, vừa đến đây, anh ta đã bắt đầu tính toán, quyết định chia bè chia phái với Lưu Tiểu Viễn.
"Lư Nhất Phong, tôi đi theo anhI" Là đồng minh của Lư Nhất Phong, Ngũ Thành Hiền đương nhiên lập tức bày tỏ thái độ, đứng về phía Lư Nhát Phong.
Còn Trần Tỉnh thì lập tức nói: "Tôi đi cùng Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn là quán quân của đại hội luyện đan lần này, dù sao cũng mạnh hơn một số người."
Nghe lời Trần Tinh nói, mặt Lư Nhát Phong tức đến tái xanh,"một số người" mà Trần Tinh nói đến chính là Lư Nhất Phong.
"Vương Thành Khôn, Trương Đa Vân, hai người thì sao? Hai người đi theo ai?" Lư Nhất Phong nhìn Vương Thành Khôn và Trương Đa Vân hỏi.
Hai người có chút khó xử, bây giờ Lư Nhát Phong rõ ràng là để họ lựa chọn. Không lựa chọn cũng không tốt, chẳng lẽ hai người họ thành một nhóm, như vậy trong Huyết sắc luyện ngục sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Nhưng nếu lựa chọn, chắc chắn sẽ đắc tội với một trong hai bên.
Vương Thành Khôn và Trương Đa Vân suy nghĩ một chút, sau đó quyết định chọn đi cùng Lư Nhất Phong, vì hai người họ biết Lư Nhất Phong có một người ông nội lợi hại, đây là người mà họ không thể đắc tội.
Còn Lưu Tiểu Viễn tuy là quán quân của đại hội luyện đan lần này nhưng lại không có hậu thuẫn mạnh mẽ nào. "Lưu Tiểu Viễn, Trần Tinh, vậy thì chúc hai người may mắn!" Lư Nhát Phong cười nói, sau đó dẫn theo Ngũ Thành Hiền và hai người khác rời đi.
Đợi Lư Nhất Phong và những người khác đi rồi, Trần Tinh khạc một bãi nước bọt, đang định nói gì đó với Lưu Tiểu Viễn thì Trần Tinh lập tức phát hiện ra một người quen, hét lên: “Anh họi”
"Trần Tinh, em cũng ở đây sao? Sao chỉ có hai người các em thế này? Có muốn đến chỗ anh họ không?”
Trần Tinh nghe vậy, lập tức gật đầu nói: "Được, anh họ, vậy làm phiền anh rồi."
"Lưu Tiểu Viễn, xin lỗi, tôi đi đến chỗ anh họ tôi, anh tự cần thận một chút." Trần Tinh cười nói với Lưu Tiểu Viễn.
Trần Tinh có chỗ dựa tốt, lập tức bỏ rơi Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiêu Viễn không khỏi cười một tiếng, quả nhiên lòng người khó lường, trong Huyết sắc luyện ngục này, thứ nguy hiểm nhất không phải là nguy hiểm của Huyết sắc luyện ngục, mà là lòng người.
"Không sao, tôi không sao, anh đi đi." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Lưu Tiểu Viễn còn mong được một mình hành động, như vậy có thể bớt đi một kẻ vướng víu, có hệ thống vô địch thần cấp trong tay, trong Huyết sắc luyện ngục, Lưu Tiểu Viễn không sợ bất kỳ ai.
Vì vậy, Trần Tinh chủ động rời đi, đúng ý Lưu Tiểu Viễn.
Sau khi Trần Tinh đi, Lưu Tiểu Viễn một mình đứng tại chỗ, quan sát xung quanh, xem nên đi về hướng nào.
Lần này đến Huyết sắc luyện ngục, không phải đến để du ngoạn một vòng, mà là đến tìm Dược vương đỉnh. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn nhất định phải tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của Huyết sắc luyện ngục.
Chuyện không nên chậm trễ, Lưu Tiểu Viễn lập tức hành động, bay về phía Nam.
Bay được khoảng mười cây só, Lưu Tiểu Viễn lập tức trông thấy một đám người đang vây quanh một con rết màu đỏ như máu, con rết này giống như một con rồng khổng lò, trong miệng còn có thể phun ra khói đỏ, đám tu sĩ tấn công con rết có chút không chịu nỗi. Lưu Tiểu Viễn không dừng lại, chuyện này không liên quan đến anh, nhiệm vụ của anh là tìm Dược vương đỉnh.
Lại tiếp tục bay về phía trước gần chục dặm, đột nhiên trên đầu tối sầm lại, Lưu Tiểu Viễn ngước nhìn lên, chỉ thấy một con chim lớn màu đen lượn vòng trên đầu Lưu Tiểu Viễn, những móng vuốt sắc nhọn cong như móc, như coi Lưu Tiểu Viễn là con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bay xuống giáng cho Lưu Tiểu Viễn một đòn chí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận