Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 811: Tiệc rượu

Chương 811: Tiệc rượuChương 811: Tiệc rượu
Chương 811: Tiệc rượu
Sau khi chào hỏi xong, thấy Lưu Tiểu Viễn ăn mặc giản dị đứng bên cạnh Mẫn Đông Thanh, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, tên nhóc này là ai vậy? Con trai của Mẫn Đông Thanh ư? Không giống lắm!
Ăn mặc rẻ tiền như vậy, còn chẳng bằng một chiếc giày của mình, cuối cùng tên nhóc này có quan hệ gì với Mẫn Đông Thanh?
"Ông chủ Mẫn, đây là?" Một người trong số họ tò mò hỏi, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Lưu Tiểu Viễn.
Ông chủ Mẫn lập tức nói: "Đây là Lưu tiên sinh.”
Sau đó, Mẫn Đông Thanh lại lập tức giới thiệu Lưu Tiểu Viễn, giới thiệu những ông chủ mà ông ta quen biết cho Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn là người đưa tay không đánh người mặt cười, anh cười chào từng người một.
Những năm gần đây, họ cảm thấy rất kỳ lạ, Mẫn Đông Thanh trông rất tôn trọng tên nhóc này, chẳng lẽ tên nhóc này có lai lịch khủng lắm sao.
"Lưu tiên sinh, mời cậu đi bên này." Mẫn Đông Thanh dẫn Lưu Tiểu Viễn đến một bên ngồi xuống, sau đó nhân viên phục vụ lập tức bưng rượu lên.
Lưu Tiểu Viễn nhìn rượu trong khay, nói thật thì Lưu Tiểu Viễn không thích uống rượu, không có cách nào khác, khẩu vị có hạn, không thưởng thức được loại rượu cao cấp như vậy.
"Không cần đâu, cảm ơn." Lưu Tiểu Viễn cười nói với nhân viên phục vụ.
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn và Mẫn Đông Thanh, cười nói: "Chú Mẫn, chào chú ạ."
Mẫn Đông Thanh nhìn chàng trai trẻ này một cái, cười nói: "Tử Hiên à, lâu rồi không gặp, dạo này bố cháu thế nào? Tối nay ông ấy không đến à?"
Dương Tử Hiên cười nói: "Bố cháu hơi không khỏe trong người nên bảo cháu đến."
"Ô, vậy à, bố cháu không sao chứ?" Mẫn Đông Thanh quan tâm hỏi.
Dương Tử Hiên cười nói: "Không sao, chỉ bị cảm nhẹ thôi, nghỉ một hai ngày là khỏi, làm chú Mẫn lo lắng rồi."
"Chú Mẫn, đây là ai vậy ạ, trông lạ quá." Dương Tử Hiên chỉ vào Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Dương Tử Hiên này là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt đẹp trai, mặc một bộ đồ hiệu, khuôn mặt tươi cười, trông giống như một doanh nhân trẻ tuổi.
Mẫn Đông Thanh lập tức giới thiệu Lưu Tiểu Viễn cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên lập tức đưa tay chủ động bắt tay Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn cười đứng dậy.
"Chào anh, tôi tên là Dương Tử Hiên." Dương Tử Hiên cười nói.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi tên là Lưu Tiểu Viễn, chào anh."
"Không biết Lưu tiên sinh làm nghề gì vậy?" Dương Tử Hiên cười hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi á, một thằng nhà quê trồng trọt."
Đối với những người vừa mở miệng đã hỏi mình làm nghề gì, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy hơi khó chịu, các anh à, các anh là cán bộ điều tra hộ khẩu hay là thám tử vậy, tôi làm nghề gì có vẻ chẳng liên quan đến các anh nhỉ?
Nghe câu trả lời của Lưu Tiểu Viễn, trên mặt Dương Tử Hiên thoáng hiện lên vẻ không vui nhưng rồi nhanh chóng biến mát, cười nói: "Lưu tiên sinh thật là thích đùa.”
Lưu Tiểu Viễn thấy vẻ không vui thoáng qua trên mặt Dương Tử Hiên, biết rằng tên Dương Tử Hiên này, e rằng cũng là loại người cười trên mặt mà khóc trong tim. “Tôi nói thật, anh không tin thì tôi cũng chẳng biết làm sao." Lưu Tiểu Viễn buông tay nói.
Dương Tử Hiên cười ha ha nói: "Lưu tiên sinh, anh thật hài hước, thật hài hước mà.”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tôi đã nói rồi, tôi nói thật, anh còn bảo tôi hài hước, chán thật! Nói chuyện với anh sao mà khó khăn thế không biết?"
Dương Tử Hiên nghe Lưu Tiểu Viễn nói, trên mặt lộ vẻ lúng túng, sau đó tìm một cái cớ rồi rời đi.
Lưu Tiểu Viễn nói với Mẫn Đông Thanh: "Ông chủ Mẫn, ông đừng quan tâm đến tôi, ông bận việc của ông ởi, tôi không phải trẻ con, tôi ngồi đây một lúc là được rồi."
Vừa đúng lúc, Mẫn Đông Thanh cũng muốn đi chào hỏi bạn mình, nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, lập tức đứng dậy, bảo Lưu Tiểu Viễn tự ngồi đây một lát, sau đó cầm ly rượu đi qua.
Lưu Tiểu Viễn ngồi đây buồn chán, trong lòng có chút hối hận vì đã theo Mẫn Đông Thanh đến tham gia cái tiệc rượu tẻ nhạt này. Anh chẳng biết ai, hoàn toàn trở thành khán giả xem náo nhiệt.
Đúng lúc này, một vị quan chức đến, mọi người thấy vị quan chức này đến, lập tức đều tiến lên chào hỏi, nhất thời, vị quan chức này trở thành tâm điểm của mọi người, ngôi sao sáng chói.
Chỉ có một mình Lưu Tiểu Viễn ngồi trên ghế sofa, không tiến lên, tỏ ra đặc biệt khác người.
Có người nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, trong lòng còn đang đoán Lưu Tiểu Viễn là ai mà lại làm ra vẻ như vậy.
Dương Tử Hiên nhân cơ hội cười nói: "Anh ta tên Lưu Tiểu Viễn, anh ta nói anh ta là nông dân ở quê."
Dương Tử Hiên nói như vậy, chính là muốn làm Lưu Tiểu Viễn mắt mặt, bát kể Lưu Tiểu Viễn có phải là nông dân hay không, lúc này mọi người nghe anh ta nói như vậy, đều nhìn Lưu Tiểu Viễn như xem trò hề.
Lưu Tiểu Viễn ngồi trên ghế sofa nghe rõ mòn một lời Dương Tử Hiên nói, cũng không đề ý, bản thân vốn là nông dân mà, làm nông không có gì đáng xấu hỗ, tôi dựa vào đôi tay lao động của mình để kiếm cơm, tôi vinh quang.
Mẫn Đông Thanh nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, trong lòng lập tức không vui, bởi vì Lưu Tiểu Viễn chính là người do Mẫn Đông Thanh dẫn đến, Dương Tử Hiên nói như vậy, chẳng khác nào đánh vào mặt Mẫn Đông Thanh.
Mặc dù Mẫn Đông Thanh trong lòng không thoải mái nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao trong một dịp như thế này, không cần thiết phải so đo chuyện này, tránh để người ta dị nghị.
Mọi người cười nhạo một hồi, sau đó chuyển chủ đề, có người nịnh bợ vị quan chức kia, có người thì bàn chuyện làm ăn, Mẫn Đông Thanh cũng đang nói chuyện rôm rả với một người bạn.
"Mộ Dung Vũ Yến đến rồi, Mộ Dung Vũ Yến đến rồi..." Không biết ai kêu lên một tiếng, ánh mắt mọi người lập tức đỗ dồn về phía cửa ra vào, chờ đợi Mộ Dung Vũ Yến xuất hiện.
Lưu Tiểu Viễn ngồi trên ghế sofa, không ngờ lại có thể gặp Mộ Dung Vũ Yến ở đây, xem ra đây đúng là duyên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận