Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 772: Rắc rối lại tìm tới

Chương 772: Rắc rối lại tìm tớiChương 772: Rắc rối lại tìm tới
Chương 772: Rắc rối lại tìm tới
Tô Tuyết liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ làm theo lời anh.”
Tát nhiên, chuyện này cũng không thể giao hoàn toàn cho Tô Tuyết một mình làm, Lưu Tiểu Viễn cũng không thể lơ là cảnh giác, mấy ngày nay vẫn không đi làm, giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói tiếp.
Một ngày trôi qua bình an vô sự, đến tối, Tô Tuyết đột nhiên gõ cửa phòng Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, lập tức ngồi dậy trên giường, xuống giường mở cửa, hỏi: "Có phát hiện gì không?”
Tô Tuyết gật đầu nói: "Có mười máy người lạ đi về phía này, đều là cao thủ."
Lưu Tiểu Viễn nghĩ thầm, những người này chắc chắn đều là vì mình mà đến, lập tức nói với Tô Tuyết: "Đi, chúng ta cùng đi xem."
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết lặng lẽ đi xuống từ tầng hai, vừa mới xuống tầng thì thấy mười mấy cao thủ mà Tô Tuyết nói đang đi về phía nhà mình.
Quả nhiên là đại gia, lần này lại đến mười mấy người, xem ra những môn phái này cũng đã bỏ vốn vì Huyết Linh Chi rồi.
Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết lập tức đi lên, chặn trước mặt mười mấy người này.
Mười mấy người này không ngờ giữa đêm khuya còn có người đi dạo ở đây, nhất thời ngắn ra nhưng họ không dừng bước, mà tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Các vị, các vị đến tìm tôi phải không?"
Mười mấy người này nghe thấy giọng của Lưu Tiểu Viễn thì lập tức dừng bước, hướng mắt về phía Lưu Tiểu Viễn. Mặc dù đã là đêm khuya nhưng đối với những cao thủ này, vẫn có thể nhìn rõ mặt Lưu Tiểu Viễn.
Khi họ quan sát kỹ khuôn mặt của Lưu Tiểu Viễn, họ không khỏi kinh ngạc, không phải đây chính là mục tiêu của chuyến đi lần này sao?
"Anh là Lưu Tiểu Viễn?" Một người trong số họ kinh ngạc nói.
Nghe người này nói vậy, Lưu Tiểu Viễn càng chắc chắn rằng những người này là đến vì mình, vì Huyết Linh Chi mà đến.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Chúc mừng vị tiên sinh này đã trả lời đúng, đúng vậy, tôi chính là Lưu Tiểu Viễn, các vị đến tìm tôi muộn như vậy có chuyện gì quan trọng không?”
Mười mấy người thấy Lưu Tiểu Viễn thừa nhận thân phận của mình thì lập tức vây Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết vào giữa, vây hai người lại như gói bánh chẻo.
"Lưu Tiểu Viễn, đã gặp anh ở đây rồi thì chúng ta cũng không nói nhảm nữa, hãy nói cho chúng tôi biết nơi có Huyết Linh Chi, chúng tôi có thể cho anh một con đường sống." Một người đàn ông trong số đó nói.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Trước khi nói cho các anh biết tung tích của Huyết Linh Chi, các anh có thê cho tôi biết là ai đã tiết lộ tin tức này cho các anh không?”
Lưu Tiểu Viễn thực sự biết nơi của Huyết Linh Chi nhưng đó cũng là sau khi quen biết Tô Tuyết, trước đó Lưu Tiểu Viễn không biết Huyết Linh Chi ở đâu.
"Lưu Tiểu Viễn, xin lỗi, chúng tôi không thể cho anh biết vấn đề này." Người đàn ông vừa nói chuyện trước đó nói.
"Tại sao?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Đây là một bí mật lớn sao?"
Người đàn ông đó cười lớn một cách điên cuồng, nói: "Bí mật thì không phải, cho dù là bí mật thì anh cũng là người sắp chết, chúng tôi nói cho anh biết bí mật, anh cũng chỉ có thể mang theo xuống âm phủ mà thôi."
Những người này vẫn giống như những người đã chết dưới tay Lưu Tiểu Viễn, cũng kiêu ngạo tự đại như vậy.
"Ô, nếu như vậy, tại sao không nói cho tôi biết, để tôi cũng được làm một con ma hiểu chuyện." Lưu Tiểu Viễn hứng thú hỏi.
"Không phải chúng tôi không nói cho anh biết, chúng tôi cũng chỉ nghe người khác nói về chuyện này, còn ai nói thì chúng tôi cũng không rõ." Người cầm đầu nói.
"Ngay cả các anh cũng không biết là ai nói, vậy mà các anh lại tin tưởng như vậy, lẽ nào các anh lại dễ dàng tin lời người khác nói đến vậy sao?" Lưu Tiểu Viễn nghỉ ngờ hỏi. Bây giờ ngay cả trẻ con ba tuổi cũng phải nghi ngờ lời người khác nói, huống chi là chưởng môn của một môn phái, sao có thể dễ dàng tin lời người khác nói như vậy.
"Lúc đó chúng tôi đã điều tra rồi, sau khi xác nhận mới đến tìm anh." Người cầm đầu nói.
Điều tra? Lưu Tiểu Viễn càng nghi ngờ hơn, anh chưa từng tiết lộ thông tin mình biết tung tích của Huyết Linh Chi ở nơi nào cả. Lần duy nhát chính là chữa bệnh cho mẹ của Lý Thụ Dương, lẽ nào bọn họ đã xác nhận từ Lý Thụ Dương?
Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức hỏi: "Ò, tôi muốn biết các anh qua người nào biết được tôi có Huyết Linh Chi?"
Người cầm đầu dường như cho rằng Lưu Tiểu Viễn tối nay chắc chắn sẽ chết nên nói cũng nhiều lời vô nghĩa, nghe Lưu Tiểu Viễn nói, hắn cười nói: "Được thôi, để anh làm một con ma hiểu chuyện, đỡ phải hồ đồ xuống âm phủ."
"Anh có dùng Huyết Linh Chỉ chữa bệnh cho mẹ của Lý Thụ Dương, một trong tứ đại gia tộc ở Thủ đô không?" Đối phương hỏi ngược lại.
Quả nhiên, đúng như Lưu Tiểu Viễn đoán, chuyện này chính là vì anh chữa bệnh cho mẹ của Lý Thụ Dương nên mới có chuyện phiền phức như ngày hôm nay.
Chuyện này cuối cùng có phải do Lý Thụ Dương truyền ra ngoài không? Lưu Tiểu Viễn cảm thấy Lý Thụ Dương không có gan như vậy, chắc chắn là có người khác.
Lưu Tiểu Viễn không biết chuyện này là do ai truyền ra ngoài, nếu để anh biết được, chắc chắn sẽ khiến kẻ truyền tin này chết rất khó coi.
Lưu Tiểu Viễn không phải là người sợ phiền phức nhưng không ai lại thích tự rước phiền phức vào mình.
Nếu không có kẻ truyền tin đồn nhảm này, sẽ không có những chuyện phiền phức này, anh có thể sống những ngày tháng bình yên.
Tuy nhiên, kẻ truyền tin này lại rất thận trọng, không để người khác biết được thân phận của hắn, phỏng chừng chính là sợ thông tin về thân phận bị tiết lộ, sẽ mang đến tai họa diệt vong cho hắn.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận